Chương trước
Chương sau
"Phó quan Nghiêm."Phỉ Lực hơi hơi cười mỉm.

Thiếu niên làn da trắng nõn, trên mặt mang theo nhàn nhạt đỏ ửng. Đuôi mắt hơi xếch lên, có màu hồng ấm. Con ngươi xanh lục bảo trong trẻo, sinh động và tươi mát, trông ánh mắt như mang sự thâm tình.

Nghiêm Cẩn: Cay mắt.

009: "...Nghẹn lại."

"Thật vui khi ở trong yến tiệc gặp được điện hạ." Nghiêm Cẩn gợi lên một nụ cười, bày tỏ hảo cảm của mình.

Alpha trước mặt thân hình cao lớn chắc chắn, lại không giống đại đa số mấy Alpha khác. Mùi pheromone mát mẻ dễ chịu, khiến người ta thấy dễ có hảo cảm.

"Tôi cũng rất vui khi có thể gặp lại Phó quan Nghiêm. Đã lâu không gặp, Phó quan Nghiêm hình như có chút thay đổi rồi."

Nghiêm Cẩn: Hệ thống hệ thống, Phỉ Lực này có phải đang tán tỉnh ta không?!

009:...

Ký chủ nhà nó tự mang hào quang mary sue.

"Điện hạ cảm thấy tôi có chỗ nào thay đổi? Thật ra tôi cảm thấy người thay đổi, càng ngày càng đẹp đến động lòng người."

Nghiêm Cẩn: May là hệ thống đưa cho mình kịch bản, bằng không cũng không biết nên nói gì.

Nghiêm Cẩn nói đến mức làm Phỉ Lực vui vẻ, mi mắt cong cong, ý cười dào dạt. Cho dù không nhịn được cười lên, cậu ấy vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quý tộc, tỏ ra đứng đắn, hào phóng.

"Việc khác tôi không dám cam đoan, nhưng Phó quan Nghiêm so với lần trước tôi gặp, miệng lưỡi càng biết nịnh người."

Nghiêm Cẩn cười nói, "Có thể lấy lòng của điện hạ Phỉ Lực tôn quý, đó là vinh hạnh của tôi."

Phỉ Lực che miệng cười nói, "Nếu không phải hồi trước tôi để mắt Thượng tướng Tần, Phó quan Nghiêm thật ra là người không tồi để lựa chọn làm bạn đời."

"Vậy cảm ơn điện hạ Phỉ Lực đã khích lệ." Nghiêm Cẩn khoé miệng cứng đờ chốc lát, "Điện hạ tại sao lại cho rằng, tôi không thể vượt qua Thượng tướng Tần?"

Phỉ Lực hình như giật mình, đang định nói, lại nhìn thấy phía sau Nghiên Cẩn, thân hình cao lớn nào đó, ánh mắt nặng nề mà nhìn cậu.

Pheromone đối phương phóng ra cực mạnh, sự phẫn nộ khi lãnh địa bị xâm chiếm. Cố tình, Nghiêm Cẩn lại không có nhận ra, "Điện hạ Phỉ Lực cảm thấy như thế nào?"

Phỉ Lực không nói gì, ý bảo Nghiêm Cẩn nhìn ra phía sau. Nghiêm Cẩn mờ mịt mà quay đầu, liền thấy Tần Lệ mặt hằm hằm mà nhìn hắn.

Trời ơi, hắn vậy mà làm trò đào góc tường Tần Lệ trước mặt người ta.

Trong đầu gọi hệ thống, 009 quả nhiên lại lần nữa tách ra.

Nghiêm Cẩn:...

Tần Lệ nói với Phỉ Lực, "Điện hạ, tôi cùng Phó quan có việc cần bàn bạc."

Phỉ Lực chịu đựng pheromone mang sự áp chế mạnh mẽ mà Tần Lệ thả ra, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Thượng tướng chứ tự nhiên, tôi tham gia yến tiệc tiếp."

Tần Lệ gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn đang nhìn Nghiêm Cẩn.

Trên sân thượng chỉ còn có hắn và Tần Lệ, sau một khoảng im lặng dài, Nghiêm Cẩn chịu thua, theo nguyên tắc "Ch.ết sớm đầu thai sớm" mà phá vỡ sự im lặng, "Thượng tướng?"

"Phó quan Nghiêm rất vừa ý Phỉ Lực?" Âm thanh Tần Lệ không nghe ra cảm xúc gì tiêu cực, nhưng mà nhìn những gì anh đang biểu hiện thì không giống vậy.

Nghiêm Cẩn cười lấy lòng, "Thượng tướng, tôi đảm bảo không có ý định cướp điện hạ Phỉ Lực."

Tần Lệ không để ý người đang biện minh cho mình, chỉ bình tĩnh nói, "Phó quân Nghiêm, cậu cần phải hiểu, lấy thân phận của cậu thì có một vài người cậu không thể mơ ước."

Nghiêm Cẩn vội đáp, "Dạ, tôi hiểu ạ."

Nhân vật công chính buộc tội chẳng lẽ thích Phỉ Lực? Vậy nhân vật thụ chính phải làm sao đây? Cốt truyện giờ sao kỳ quá vậy? Rốt cuộc ai mới là nhân vật thụ chính đây?

Nếu Just là thụ chính, vậy thì Tần Lệ tại sao không đi thăm hỏi gì hết? Nếu Phỉ Lực là thụ chính, thế sao lại bị đối xử lạnh nhạt từ đầu?

Không thể hiểu, không thể hiểu được. Vẫn là chờ hệ thống xuất hiện rồi hỏi vậy.

"Theo tôi về." Tần Lệ nói.

Ai? Này làm sao?

Nghiêm Cẩn khó hiểu, nhưng vẫn cúi đầu đi theo sau đối phương.

Tần Lệ vừa đi, hệ thống cũng trở lại liền.

Nghiêm Cẩn u oán nói, "Hệ thống, mi biết ta đã phải tra qua những gì không?"

009 chột dạ nói, "Ký chủ đã trải qua những gì?"

Nghiêm Cẩn từ từ đem toàn bộ sự kiện kể lại.

009:...

Ôi trời ơi, công chính đây là đang ghen đây mà. Hơn nữa không phải ăn dấm từ nhân vật thụ phụ mà là ăn dấm từ ký chủ nhà nó.

- ----

Yến tiệc qua, Nghiêm Cẩn đi theo Tần Lệ về nhà. Tần Lệ giống như đã quên hết những gì vừa mới xảy ra, không đến tìm phiền phức cho Nghiêm Cẩn, việc này làm Nghiêm Cẩn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, nhân vật công chính có thể hay không đừng có không có việc gì lại gọi hắn không. Hắn cứ một mình ngơ ở đó, thật chán.

Cảm giác cùng Tần Lệ trong một không gian, thật sự rất khó tiếp thu.

009 có cảm giác, mình phải phổ cập khoa học về pheromone cho ký chủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.