Sáng sớm, Giang Bắc dựa theo thói quen, rời giường liền liếc tiểu mặt bản trước tiên, có lẽ sẽ có kinh hỉ gì đó? 
〘Điểm Cà Khịa〙:642 
Tối hôm qua đi cà khịa Dương Lôi Đình hơi mệt, ai, không còn tí sức lực nào. 
Đẩy cửa ra, dưới mái hiên chậm rãi ruỗi cái lưng mỏi. 
Crạckkkk...... 
A! Thật sảng khoái 
Không khí ngày hôm nay mát lạnh! Thoạt nhìn tối hôm qua còn rơi xuống trận mưa nhỏ, trong không khí đều tản ra hương thơm bùn đất. 
Hít một hơi, tinh thần lập tức phấn chấn, mùi vị không tệ, cơn buồn ngủ mông lung trong đầu cũng thanh tỉnh. 
"Đến từ Dương Lôi Đình:〘Điểm Cà Khịa〙+1+1+1+1......" 
Giang Bắc khẽ lắc đầu, nghĩ tới câu nói kia 
"Lộ dài đằng đẵng thế nhân chờ 
Ta vươn dài cổ mà cầu tác..." 
Ah không, sai rồi, phải là cầu phẫn nộ. 
Quay đầu về phía hậu viện, đi nhìn Dương Tướng quân đáng yêu trước, sáng sớm dù sao cũng phải có chút 〘Điểm Cà Khịa〙, bằng không thì tâm tình cũng không tốt lên được! 
"Tiểu Đình Dình, có đây không? " Giang Bắc vừa đi vừa nói. 
Không ai đáp lại, thậm chí 〘Điểm Cà Khịa〙 cũng biến mất? 
Dương Lôi Đình mở mí mắt nặng trĩu ra, liếc nhìn Giang Bắc. 
Ta * bà ngoại ngươi...... 
Thầm mắng một câu, lần nữa nhắm mắt lại, trong nội tâm thậm chí đã đem Giang Bắc coi thành tên điên! Không phải tên điên thì sao có khi dễ người đến mức này! Ta có chọc giận ngươi sao? (Tác: Ừm! Đúng ròi, nhận thức tốt ^.^) 
Giang Bắc tỏ vẻ rất buồn rầu, tướng quân này tâm lý thế nào lại kém như vậy? Không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ca-khia-dinh-cao/1375157/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.