Giang Bắc về nhà, nằm ở trên ghế, ăn dưa hấu ướp lạnh. 
Mà thỉnh thoảng lại nhận được điểm từ cha hắn, Giang Bắc có một chút vui vẻ, thế nhưng mà vẫn có một chút khó chịu. 
Vì cái gì, cha vẫn không buông tha hắn? Hắn đâu có làm thêm cái gì a? 
Cũng may là điểm không được nhiều lắm, cũng có thể yên tâm. 
......... 
Nội viện Giang gia, hai người nam tử ngồi đối diện nhau. 
Một trung niên nam tử ngồi ở trên chiếc ghế mới tinh. 
Ghế làm bằng Hoàng Hoa Lê hồi trước đã được thay bằng cái khác. Tay ghế màu tím, trên ghế lại mang theo những đường nét nhìn có vẻ pha tạp nhưng lại rất mĩ diệu. Toàn thể chiếc ghế mang lại cảm giác của một thổ hào cao quý. 
Trung niên nam nhân chinhd là Giang Quán. 
Mà người ngồi đối diện với hắn chính là Đỗ quản gia. 
Nhìn lão gia thỉnh thoảng lộ ra dáng tươi cười, lại vừa sợ vừa mừng. 
"Cái tên bại gia ngoạn ý* này...! Ha ha ha! " 
Đỗ lão rốt cục buông tâm xuống, những lời này có nghĩa là tiểu thiếu gia sẽ không sao. 
"Vậy mà có thể đánh tên nhà Lương gia kia thành như vậy, ha ha ha, tốt, rất tốt a...! " 
"Tục ngữ nói "hổ phụ không sinh khuyển tử"*, tiểu thiếu gia cũng giống ngài. " Đỗ quản gia cung kính đáp. ("Hổ phụ không sinh khuyển tử" nghĩa cũng giống với câu "hổ phụ sinh hổ tử" mà thôi. Câu này nghĩa là:cha như hổ không sinh ra con cái kiểu như là cờ~hó được.) 
"Ai! Con cái của tam đại gia tộc còn bị cái tên bại gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ca-khia-dinh-cao/1375144/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.