Chương trước
Chương sau
edit: tiểu khê

Đối diện trầm mặc, Hạ Duẫn trực tiếp cúp điện thoại, sắc mặt cực kỳ không dễ nhìn.

Cậu tản bộ không mục đích loanh quanh đó, tâm lý khó chịu, mặc dù cậu đã sớm thất vọng với Hạ Bằng, giờ khắc này vẫn không nhịn được cảm thấy khó chịu.

Du khách xung quanh đều là gia đình đi với nhau, đám trẻ con cưới cười nói nói cực kỳ náo nhiệt, nhưng những náo nhiệt này chẳng có quan hệ gì với cậu, đã nhiều năm như vậy cậu vẫn một mình một bóng.

Hạ Duẫn đột nhiên hơi nhớ Giang Chấp, nếu có Giang Chấp hoàn ở bên chắc cậu sẽ không cô đơn đến vậy!

Cảnh tượng mới vừa hôn Giang Chấp lúc này, cậu chậm rãi cúi đầu, đưa tay sờ sờ đôi môi.

Mới có một lát không gặp mà đã có chút nhớ hắn, nếu không hay là quay lại tìm hắn vậy!

Hạ Duẫn lên tinh thần quay đầu đi trở về, kết quả chưa được mấy bước liền nghe thấy một người nữ sinh gọi cậu, "Hạ Duẫn."

Hạ Duẫn quay đầu, chỉ thấy một nữ sinh xinh đẹp diễm lệ đi lại gần cậu.

"Dung Linh?" Cậu kỳ quái, Dung Linh vẫn luôn tránh cậu, lần này làm sao chủ động bắt chuyện với cậu?



Nhìn thấy Hạ Duẫn kinh ngạc, Dung Linh nghiêng cổ cười, "Cậu không cần kinh ngạc, nói thật hiện tại tôi đã tiêu tan chuyện hoa khôi trường rồi."

Nhỏ nói xong liền gật đầu, "Hạ Giáo Hoa xác thực đẹp hơn tôi rất nhiều!"

Hạ Duẫn nhíu mày, cố ý trêu chọc, "Dung giáo thảo đẹp trai hơn tôi rất nhiều đó!"

Dung Linh liền vui vẻ, sóng vai đi về phía trước với cậu, "Nếu là trước đây, đánh chết tôi cũng không tưởng tượng quan hệ giữa cậu và Giang Chấp sẽ tốt như vậy, rõ ràng mới mấy ngày trước mọi người đều nói hai cậu sắp đánh nhau, ai ngờ mới chớp mắt liền thay đổi rồi."

"Tôi cũng không nghĩ tới." Hạ Duẫn thực sự nói thật, trước đây cậu hận không thể xóa luôn Giang Chấp, thật sự không muốn nhìn thấy hắn tí nào.

Hạ Duẫn quay đầu nhìn Dung Linh, mọi người đều biết Dung Linh luôn luôn theo đuổi Giang Chấp, nhưng nếu Giang Chấp thích con trai, Hạ Duẫn liền cảm thấy không cần thiết để Dung Linh đuổi tiếp, căn bản không kết quả.

Vì thế cậu giống như vô ý nói: "cậu bây giờ vẫn còn thích Giang Chấp sao?"

Dung Linh nhún vai, "Thích chứ! Nhưng hắn không thích, tôi cũng không có cách nào."

Nhỏ quay đầu nhìn về phía Hạ Duẫn, thử dò xét nói: "Có điều gần đây tôi quyết định từ bỏ, bởi vì Giang Chấp hình như có người mình thích rồi. "

Hạ Duẫn cả kinh, nhưng trên mặt không biểu lộ ra chút gì, trái lại hiếu kỳ hỏi, "Ồ? Hắn có người thích ư? Là ai?"

Dung Linh nhìn kỹ vẻ mặt cậu, phát hiện cậu hình như thật sự không biết.

Cho nên nói, lẽ nào Giang Chấp vẫn đang yêu thầm cậu ấy? Còn chưa dám biểu lộ!

Nhỏ không nhịn được thở dài, không trả lời Hạ Duẫn nói, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thật ngưỡng mộ cậu..."

Hạ Duẫn không rõ nhỏ vậy là sao. Dừng lại nhìn nhỏ, Dung Linh ngẩng đầu nhìn Hạ Duẫn, trong lòng có chút phức tạp.

Thứ nhỏ muốn có, đồ vật quý trọng và người, Hạ Duẫn chỉ cần chạm tay là có thể chạm tới được, làm sao không khiến nhỏ ước ao được? May Hạ Duẫn là nam, nếu đổi thành đứa con gái khác, Dung Linh cảm thấy nhỏ có thể sẽ vì đố kỵ mà làm chuyện không tốt nào.

Bởi Dung Linh cùng Hạ Duẫn rất đẹp, du khách xung quanh đều lén nhìn trộm về phía họ.

Giang Chấp từ trong rừng cây đuổi theo ra đến đây, nhìn thấy chính là cảnh này.

Bên tai không ngừng có du khách nhỏ giọng cảm thán này suất ca mỹ nữ thật xứng, mặt Giang Chấp lập tức lạnh xuống.

Độ tồn tại của Giang Chấp chưa bao giờ là yếu, dù ánh mắt hắn rất lạnh nhưng mọi người vẫn không nhịn được nhìn hắn, nhưng cũng vì khí chất lạnh lẽo đó không dám nhìn nhiều.

Hạ Duẫn cùng Dung Linh cũng nhìn thấy hắn, giây phút từ trong rừng cây đi ra cứ như thần tiên vậy, da dẻ trắng dường như trong suốt, nhưng khí chất lại cự kỳ lạnh, mang cảm giác xa cách lạnh nhạt.

Hạ Duẫn vừa thấy được hắn liền nghĩ đến chuyện vừa rồi thì lại thấy nóng mặt, lại không biết nên làm sao đối mặt hắn.

Chờ Giang Chấp đi vào, cậu phát hiện sắc mặt Giang Chấp rất khó nhìn, vì vậy nhanh chóng cách xa Dung Linh một chút.

Động tác theo bản năng này lấy lòng Giang Chấp, thần sắc hắn hơi dịu lại đi lại gần cậu, Dung Linh nhìn Giang Chấp rồi nhìn Hạ Duẫn, rõ ràng cảm thấy không khí giữa hai người không đúng lắm.

Tuy rằng nhỏ rất muốn biết Giang Chấp ở chung với Hạ Duẫn sẽ như thế nào, nhưng nhỏ vẫn có ánh mắt, mặc dù không theo đuổi nữa nhưng nhỏ cũng không muốn Giang Chấp ghét mình, vì vậy nhỏ hỏi han vài cầu rồi quay đầu rời đi.

Chờ người vừa đi, Giang Chấp liền đứng ở chỗ Dung Linh vừa đứng, không nói một lời nhìn cậu.

Có lẽ Giang Chấp vẫn cho rằng Hạ Duẫn thích con gái, nên Hạ Duẫn rõ ràng cảm giác Giang Chấp rất nhạy cảm với việc cậu đi cùng con gái.

Cậu chủ động giải thích, "Cậu đừng nóng giận, tôi chỉ tình cờ đi cùng nhỏ ấy, hàn huyên đôi câu mà thôi."

Hạ Duẫn cố ý lờ qua chuyện hôn hắn trong rừng cây, nhưng Giang Chấp chẳng hề hợp tác, trực tiếp đi tới trước mặt hỏi cậu, "Vừa nãy tại sao hôn tôi?"

Hạ Duẫn không nghĩ tới hắn hỏi trực tiếp như vậy, ánh mắt né tránh, Giang Chấp liền nắm chặt lấy cánh tay cậu, ánh mắt nhìn thẳng cậu, "Trả lời."

Hai người đột nhiên dây dưa khiến không ít du khách không nhịn được nhìn về phía bọn họ, trong mắt bọn họ Hạ Duẫn như bị cao to nam sinh khi dễ, thân thể đơn bạc ở trước mặt hắn không hề có chút sức chống đỡ.

Tất cả mọi người không khỏi thay Hạ Duẫn lau mồ hôi, nghĩ nếu hai người đánh nhau bọn họ liền nhanh chóng khuyên can.

Thân hình Giang Chấp cao lớn mang theo cảm giác bị áp bách mãnh liệt, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Duẫn, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào của cậu, Hạ Duẫn căng thẳng nuốt nước miếng, cảm giác mình sắp hít thở không thông.

Không người nào có thể chịu được ánh mắt này của Giang Chấp.

"Không biết nữa." Cổ họng cậu phát khô, "Tự nhiên muốn hôn thôi."

Nhìn cậu, ánh mắt Giang Chấp liền trở nên dịu dàng, cảm giác ngột ngạt như muốn giết người kia cũng chậm rãi tan biến.

Hạ Duẫn cuối cùng cũng thở ra một hơi, nhìn thấy Giang Chấp vẫn là dáng vẻ hỏi tội kia, nhấc cằm ngạo khí nói: "Sao chứ, muốn hôn một cái cũng không cho hả!"

Giang Chấp đột nhiên nở nụ cười, giơ tay ôm chặt lấy cậu, "Đương nhiên cho, cậu có thể tùy tiện hôn, muốn hôn lúc nào cũng được."

Thanh âm hắn cực kỳ dịu dàng, "Cậu muốn thế nào đều được."

Hạ Duẫn cũng cười, nhắm mắt lại dùng sức hồi ôm lại hắn, rõ ràng cảm nhận hai trái tim cùng đập điên cuồng.

Đây là lần đầu bọn cậu ôm ở nơi đông người như thế, xung quanh có tiếng hoan hô, nhưng Hạ Duẫn không nghe được gì hết, thời khắc này cậu không muốn quan tâm tới ánh mắt người khác, chỉ muốn ôm thật chặt Giang Chấp mà thôi.

Cho tới lúc tập hợp với mọi người, Hạ Duẫn và Giang Chấp vẫn nắm chặt tay.

Mọi người xung quanh trừng to như muốn rớt mắt ra ngoài, mấy nhỏ con gái phải cố lắm mới kiềm được tiếng thét chói tai của mình.

Cũng may là trước đó quan hệ bọn họ đã rất tốt rồi, giờ bọn họ cố giữ được bình tĩnh, chỉ là cứ muốn nói lại thôi nhìn bọn họ.

Ngược lại là đầu khỉ thiếu chút phun hết nước ra ngoài.

Gã nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hạ Duẫn, dáng vẻ như cải trắng mình trồng bị heo ủn đi, "Trời ơi Hạ Duẫn! Cậu không uống lộn thuốc chớ!"

Hạ Duẫn lườm gã một cái, "Làm sao? Chưa từng thấy hai thằng con trai có quan hệ tốt à!"

Đầu khỉ khiếp sợ lắc đầu, "Chưa từng thấy... Vậy sao cậu không nắm tay với tôi chứ?"

Hạ Duẫn đưa tay phải trống không cho gã, "Muốn nắm thì nắm này."

Cùng lúc với động tác của cậu là ánh mắt như lưỡi dao của Giang Chấp.

Đầu khỉ sợ đến run lên, lập tức lắc đầu lùi về sau, "Không được không được, hai vị Đại thiếu gia chậm rãi chơi đi!"

Gã đi, tin nhắn của Hạ Duẫn lại vang lên, cậu đoán là đầu khỉ, mở ra vừa nhìn quả nhiên là vậy.

"Hạ Duẫn à, sớm biết nếu cậu đi chơi cùng Giang Chấp có thể có quan hệ tốt vậy, tôi sẽ không rủ cậu đi nữa."

Hạ Duẫn không chút do dự đáp lại, "Nếu tôi không đi thì cậu cũng sẽ không có vợ luôn."

Đầu khỉ nghẹn, nhất thời ho khan.

Gã lập tức nhớ lại, là do gã rủ được Hạ Duẫn đi chuyến này, Chiêu Tuyết mới đồng ý đi xem phim với gã.

Nhưng gã vẫn không cam tâm, "Hạ Duẫn à, Giang Chấp này nước quá sâu, sao tôi cứ cảm thấy hắn cố ý tiếp cận cậu đấy."

"Tiếp cận tôi làm gì? Tôi thì có đồ gì chứ." Hạ Duẫn bĩu môi, "Tình huống nhà Giang Chấp chả phải cậu đã biết rồi sao, thà nói là tôi chủ động tiếp cận hắn có khi còn hợp lý hơn."

Lời này nhắc đầu khỉ nhớ ra, gã nhanh chóng hỏi cậu, "Chuyện em gái cậu sao rồi? Cậu đã đồng ý rồi hả?"

"Tôi từ chối, không thể đáp ứng." Nào có ai lại giới thiệu bạn trai cho người khác chứ.

Nửa câu sau Hạ Duẫn không nói ra, cậu thấy chuyện mình quen với Giang Chấp không nên nói ra mới tốt, cho dù cậu rất tin tưởng đầu khỉ nhưng cậu không biết mở miệng nói thế nào với gã.

"Giang Chấp đối với tôi rất tốt, cậu cứ yên tâm đi! Kỳ nghỉ này tôi sẽ học bù với hắn, không chừng có thể đậu đại học đấy!"

Đầu khỉ nhìn tin nhắn của cậu, tuy rằng vẫn cảm thấy không đúng, nhưng là không có gì để nói nhiều.

Xác thực, ngay cả gã cũng thấy sau khi quan hệ Hạ Duẫn và Giang Chấp tốt hơn, hắn đã chăm sóc cậu rất nhiều, nhưng Hạ Duẫn cũng trả giá không nhỏ.

cảm giác đầu khỉ như mẹ già lo con mình không bị lừa ấy ಠ◡ಠ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.