Chương trước
Chương sau
edit: tiểu khê

Đây là lần đầu tiên Giang Chấp chính thức nói chuyện với nhỏ, vì thế vào giờ phút này nhỏ mới ý thức được bản thân mình buồn cười biết bao.

Giang Chấp e là không chỉ không thích nhỏ, mà thậm chí còn rất ghét nhỏ nữa.

Nghĩ đến ánh mắt Giang Chấp khi nãy, Triệu Hi không nhịn được nắm chặt tay, móng tay đâm mạnh vào trong da thịt.

Giang Chấp có thể chịu đựng Hạ Duẫn nói hắn như vậy, nhưng ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho nhỏ.

Hắn lại còn để Hạ Duẫn dựa vào để ngủ... Không phải từ trước đến nay hắn không muốn người khác lại gần hắn sao? Dựa vào cái gì lại đối xử khác biệt như thế, Hạ Duẫn ngoại trừ có cái mặt kia thì còn có gì chứ? Nói về học tập, tài năng thì nhỏ mạnh hơn cậu ta nhiều.

Giác quan thứ sáu của nữ nhân, làm nhỏ cảm thấy có điều lạ.

Cảm giác ghen tị và không cam lòng chậm rãi nhen nhóm trong lòng, Triệu Hi cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhưng trong mắt vẫn giăng đầy tơ máu.

Hạ Duẫn trở lại chỗ ngồi, chẳng được bao lâu Giang Chấp cũng bước vào, còn quay đầu lại nhìn cậu.

Hạ Duẫn cực kỳ chột dạ, nhanh chóng cười với hắn.

Tuy rằng những lời vừa nãy là cậu nói thật từ đáy lòng, nhưng để người trong cuộc nghe được thật sự không tốt lắm.

Giang Chấp thu tầm mắt lại, gương mặt lạnh lùng.

Thế mà lại không tìm cậu tính sổ? Hạ Duẫn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy trong lòng vẫn có chút băn khoăn, hơn nữa cậu xũng cảm thấy rất kỳ quái, mỗi khi quan hệ giữa cậu và Giang Chấp có chuyển biến thì sẽ phát sinh một vài chuyện lúng túng.



"Đầu khỉ, nếu có người nói có ai gả cho cậu là xui xẻo lắm, cậu có tức giận không?"

Đầu khỉ lười biếng liếc cậu, "Nói đi, có phải cậu đã nói câu này với người nào không?"

"Cũng là cậu hiểu tôi." Hạ Duẫn lại gần gã.

"Ha ha, kì thực cậu nói ai đó?"

"Giang Chấp."

"..."

Đầu khỉ đột nhiên ngồi dậy.

"Tiểu tử, cậu thật sự rất lợi hại đấy!" Gã vỗ vỗ vai Hạ Duẫn.

Hạ Duẫn kéo ra cười giả lả, "Tôi chỉ thuận miệng nói như thế thôi, ai biết hắn đột nhiên đứng sau tôi, Triệu Hi thế mà cũng không thèm nhắc tôi."

Cậu lại hỏi một lần, "Cậu nghĩ hắn có tức giận không?"

Đầu khỉ nhịn cười, "Có thể không tức giận sao? Như đánh rắm rồi không thể thu lại được, người ta là thiên kiêu chi tử (*) phỏng chừng cả đời này chưa bị ai nói như vậy, thế mà lại bị cậu nói như thế, còn là nói ngay mặt...

(*) 天之骄子: con cưng của trời

Hình như cũng đúng.

Hạ Duẫn càng nghĩ càng cảm thấy mình thật không có lương tâm, rõ ràng tối qua Giang Chấp mới giúp cậu xong, cho dù nói thì cũng không thể để hắn nghe thấy được!

Thật là xui xẻo, hơn nữa cậu còn muốn dựa vào Giang Chấp để hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ trước còn ổn, nhiệm vụ A lần này cậu nghĩ thấy oan thay Giang Chấp luôn, nghĩ sao cũng thấy có lỗi với hắn.

Vì thế cậu lén lút viết tờ giấy nhỏ, truyền cho Giang Chấp.

Nhanh chóng truyền tới tay Diêu Bỉnh Thân, gã hiếu kỳ vò đầu bứt tai, vì vậy nhanh chóng đưa cho Giang Chấp, "Giang ca, này là Hạ Duẫn truyền cho."

Giang Chấp dừng tay lại, giơ tay mở giấy ra.

Sắc mặt hắn nhanh chóng trở nên quái lạ.

Trên giấy viết một đoạn rất dài, chữ viết xiên xiên vẹo vẹo.

"Anh em, tôi thật lòng xin lỗi cậu, cậu ngàn vạn đừng để trong lòng, cậu được mọi người công nhận là nam thần, người nào gả cho cậu cũng phải tu tám trăm năm phúc khí, tục nhân tôi đây nói thế chỉ vì đố kị mà thôi."

Phía cuối còn vẽ một cái mặt cười xấu xí.

Diêu Bỉnh Thân thấy mặt hắn không đúng, càng hiếu kì muốn vò đầu bứt tai, "Trên đó viết cái gì vậy chứ?"

Giang Chấp giật giật khóe miệng, vò giấy lại thành một nhúm.

"Không có gì."

Sau khi truyền giấy, Hạ Duẫn liền nhìn chằm chằm vào Giang Chấp, tự nhiên phát hiện biểu tình hắn quái quái.

Đây là ý gì? Là tha thứ hay vẫn đang giận cậu chứ?

"Đầu khỉ, cậu nói xem tờ giấy lúc nãy tôi viết thế nào?"

Đầu khỉ nhìn cậu viết từ đầu đến cuối, nghe vậy cũng thấy kì, "Tôi thấy đâu tệ đâu! Đổi thành người khác được thổi rắm cầu vồng như thế chắc chắn sẽ vui vẻ!"

"Hơn nữa cậu với hắn tốt xấu đều được coi là nam thần trong trường, tạm coi là đối thủ một mất một còn rồi, cậu có thể thổi rắm cầu vồng như thế cho hắn cũng coi là hiếm có rồi."

"Tôi cũng thấy vậy, trước giờ tôi chưa từng khen người khác như thế cả." Hạ Duẫn yên tâm.

Càng gần đến trưa cậu càng đứng ngồi không yên.

"Hệ thống, là chính mi nói buổi tụ học buổi tối sẽ có cơ hội giúp tao hoàn thành nhiệm vụ, mi đừng có lừa tao."

Tai hệ thống sắp bị cậu mài ra kén mất rồi, "Kí chủ yên tâm, bổn hệ thống sẽ không lừa gạt cậu, nếu có sai sót tôi sẽ không trừ tích phân của cậu đâu."

"Này còn tạm được."

Thật vất vả chờ đến tiết tự học buổi tối, tất cả mọi người ủ rũ ngóng ngóng trông trông làm bài tập, Hạ Duẫn lại vẫn còn tinh thần quan xát xung quanh.

"Hệ thống, nếu không có điều kiện thì cũng phải sáng tạo điều kiện đi chớ? Chẳng lẽ mi muốn tao cưỡng hôn Giang Chấp trước mặt cả lớp hả!"

Hình ảnh kia qua mức, không đành lòng nhìn thẳng.

"Chờ một chút."

Hạ Duẫn rất phiền muộn, bởi vì hệ thống làm hỏng chuyện, vốn dĩ hôn Giang Chấp cậu cũng rất không vui, kết quả hiện tại làm cậu giống như tên biến thái vậy.

Sắc trời từ từ tối lại, bất tri bất giác đã hơn tám giờ.

Hạ Duẫn đọc sách cũng không vào đầu được, không thể làm gì khác hơn liền lén lấy điện thoại ra chơi.

Ngay lúc này, tất cả đèn trong phòng đều tắt trong nháy mắt.

Trước mắt đều tối đen như mực, mọi người liền bối rối, chỉ có mỗi chỗ Hạ Duẫn có chút ánh sáng.

Cậu lúng túng tắt điện thoại.

"Chuyện gì xảy ra thế? Bị cúp điện à?"

"Hình như là vậy, thấy phòng kế bên cũng không có điện."

Ban Nhậm mở đèn pin trong điện thoại ra, "Các em cứ ngồi yên trong phòng, để thầy ra ngoài xem sao đã."

Chờ y vừa đi, trong phòng lập tức phát ra nhiều tia dáng hơn, tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra.

"Cũng sắp tan học rồi, chắc là có thể để chúng ta về sớm hơn đó."

"Chưa chắc, không chừng sẽ nhanh sửa xong thôi!"

Hạ Duẫn nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng lại sốt sắng.

Không trách hệ thống nói có cơ hội! Trong bóng tối coi như hôn Giang Chấp cũng sẽ không có người nhìn thấy!

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều cầm điện thoại phát đèn, cậu vừa qua đi sẽ bị phát hiện.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Lúc này Ban Nhậm bước vào lớp, mọi người lập tức tắt điện thoại, chỉ lo Ban Nhậm biết mình mang điện thoại di động.

Đồng thời lớp bên cạnh vang lên tiếng hoan hô.

"Được rồi, các em thu dọn sách vở vào, hôm nay tan học sớm."

"Oa nha!" Mọi người hưng phấn kêu to, trong bóng tối có người ra khỏi lớp, trong nháy mắt phòng học trở nên rối như tơ vò, cũng không thiếu người bị ngáng chân trên bục giảng.

Hạ Duẫn nhân cơ hội chen vào đám người đi ra ngoài, trong hành lang lít nha lít nhít người, tất cả mọi người chỉ lo dùng đèn pin trong điện thoại chiếu xuống chân, không có ai chiếu lên mặt, cho nên chỉ thấy mơ hồ viền mặt của mọi người.

Mặc dù như vậy, Hạ Duẫn chỉ cần nhìn qua cũng thấy Giang Chấp cao hơn người khác nửa cái đầu.

Giang Chấp ngay trước mặt cậu, Hạ Duẫn rất căng thẳng, chen chúc trong đám người lùi lại đi phía sau hắn.

Trong bóng tối, đường viền gò má Giang Chấp đẹp như bức tranh.

Phía trước cầu thang bị nghẹt lại, Giang Chấp dừng bước lại, không khí phảng phất yên tĩnh lại.

Hạ Duẫn tim muốn lọt ra ngoài, canh đúng thời cơ lại gần hôn một cái.

Cái hôn này rất nhẹ nhàng, lại mềm mại như lông chim chạm qua, cả người Giang Chấp cứng đờ đột nhiên quay đầu lại, phía sau là đám người rộn rộn ràng ràng, trong bóng tối căn bản không thấy rõ là ai.

Hạ Duẫn hôn xong liền khom người dịch đến trước hành lang, lòng vẫn còn sợ hãi ngồi xổm trên mặt đất một lúc.

Thành công!

Cậu lén lút ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Chấp vẫn đứng như cũ không nhúc nhích, cứng ngắc như một bức tượng điêu khắc.

Hạ Duẫn cảm thấy rất có lỗi với Giang Chấp, phỏng chừng đây là lần đầu hắn bị người khác hôn trộm như thế, nhất định sẽ tức giận, chắc hắn còn tưởng là bạn nữ nào thầm mến hắn đi!

Ai, Hạ Duẫn cũng rất bất đắc dĩ, nụ hôn này cũng là lần đầu cậu hôn người khác đấy, vốn tưởng rằng đối tượng sẽ là mỹ nữ, kết quả lại là con trai.

Cũng may da Giang Chấp rất tốt, nhẵn nhụi hoàn toàn không nhìn ra lỗ chân lông, Hạ Duẫn cảm thấy chẳng được mấy con gái nào có da đẹp như hắn, mình cứ coi hắn như con gái là được mà.

Hệ thống tuy rằng không hài lòng cậu hôn nhẹ như thế, nhưng nó cũng biết không thể nóng vội, vì vậy quyết đoán cho điểm tích phân, "Chúc mừng kí chủ thành công hoàn thành nhiệm vụ cao cấp A, thu được năm mươi tích phân."

Hạ Duẫn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Hiện tại tao có bao nhiêu tích phân?"

" Hiện tại kí chủ có tổng cộng 103 tích phân."

Tiến độ vẫn còn quá chậm.

Hạ Duẫn tính sơ sơ, trên lý thuyết cậu còn có thể học chung với Giang Chấp tám tháng nữa, nếu cậu cần sống ít nhất tới năm mươi tuổi, cần tới hơn 11,000 tích phân, như vậy mỗi ngày cần thu được gần năm mươi tích phân mới được.

Cậu cũng không thể mỗi ngày đều hôn Giang Chấp được! Về sau sao có thể còn cơ hội tốt như vậy được.

- ----------

hôn rùi (ᗒᗨᗕ) (ᗒᗨᗕ) (ᗒᗨᗕ)

....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.