Chương trước
Chương sau
Đợi khi các vị trưởng lão của Thái Âm Giáo đều lui ra khu vực cấm địa của Thái Âm Giáo.
Ngu Yên Vũ mới thả người bay vào vòng xoáy tròn hư vô được hiện lên giữa cấm địa.
Chỉ trong chốc lát, Ngu Yên Vũ bay người vào vòng xoáy tròn ấy.
Người nàng bỗng nhiên nhiên khuất dạng, vào vòng xoáy tròn hiện lên giữa hư vô cũng đột nhiên biến mất.
Ở bên ngoài, dị tượng bất đang xảy cũng theo chân vòng xoáy đó mà biến mất.
.......
Phía bên ngoài.
Các vị trưởng lão của Thái Âm Giáo đã dần lui ra.
Các nàng nhìn vào nơi cấm địa đã bị lãng quên lâu nay của Thái Âm Giáo, trong ánh mắt hiện lên vẻ tò mò không lòng che dấu.
Tuy trong các nàng, ai nấy cũng nổi lên lòng tò mò đối với cái vòng tròn trông kỳ quái lại bỗng nhiên xuất hiện giữa khu cấm địa kia.
Nhưng khi thấy thái độ nghiêm túc của Giáo chủ nương nương, cộng với việc các nàng cũng cảm nhận được trong vòng xoáy ấy có ẩn chứa một thứ gì đó kinh khủng, mà lấy tu vi của các nàng, muốn vào cũng sợ là sẽ không ra được.
Nên khi nhận lệnh của Giáo chủ nương nương, các nàng đã không chút do dự lui ra.
Sau khi ra khỏi cấm địa Thái Âm Giáo, các nàng lập tức chia nhau canh giữ lối vào cấm địa ở đây.
Còn những người còn lại thì ngay lập tức đi triệu tập đệ tử bên ngoài của mình về để tiến hành phong sơn Thái Âm Giáo.
.......
Ở một nơi khác.
Lúc dị tượng biết mất, cũng là lúc Bạch Tử Phàm biết được tin tức tin Thái Âm Giáo phong sơn.
Bạch Tử Phàm quay trở về phòng của mình, đối với điều này, hắn hiếu kỳ vô cùng.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?
Tại sao Thái Âm Giáo lại phong sơn ?
Chăng lẻ, Thái Âm Giáo có dị vật xuất thế ? Hay là quái vật nào đó thức tỉnh ?
Tuy nhiên, đấy cũng chỉ là những suy đoán mơ hồ của Bạch Tử Phàm hắn mà thôi, bởi cái dị tượng này đã vượt quá tầm hiểu biết của hắn.
Trở về đến căn phòng.
Bạch Tử Phàm đầu tiên ngồi xuống thư bản của mình, nơi mà Ngu Yên Vũ vừa ngồi đây.
Trong không khí vẫn còn đâu đó thoảng thoang mùi hương thơm nồng thắm của nàng.
Bạch Tử Phàm hít một cảm nhận hương thơm dễ chịu say đắm lòng người này, sau đó cất quyển bí quyết tối cao của dòng họ mình đi, rồi mới hỏi Tiểu Trà Trà.
"Tiểu Trà Trà, ngươi có biết chuyện gì vừa xảy ra hay không ?"
Lúc này, trong cung điện, Tiểu Trà Trà cũng đang tràn đầy nghi hoặc, nghe được Bạch Tử Phàm hỏi, nàng mới đáp:
"Chủ nhân, Trà Trà cũng không biết là có chuyện gì xảy ra."
Bạch Tử Phàm vẻ mặt không khỏi hiện lên nét kinh ngạc:
"Đến cả ngươi mà cũng không biết chuyện gì xảy ra sao ?"
Tiểu Trà Trà xấu hổ đáp:
"Chủ nhân, Trà Trà cảm thấy dị tượng này rất kỳ lạ, không phải loại dị tượng thông thường, nên Trà Trà không cảm ứng ra điều gì hết."
Nó rồi hít mới, trong lòng nàng tuy rằng đã có một chút suy đoán, những điều này quá kinh người, khi không chắc chắn, nàng cũng không dám nói ra.
Vậy là Tiểu Trà Trà nhỏ giọng đáp tiếp:
"Tiểu Trà Trà chỉ đoán cái dị tượng ấy, có khả năng nó chính là bí cảnh được mở ra tạo nên."
"Nhưng cái thứ mà dị tượng ấy gây ra, cùng thứ cường lực của nó, nó đã nằm ngoài sự hiểu biết của Trà Trà."
"Thứ ấy, vốn không nên thuộc về thời đại này."
Bạch Tử Phàm nghe vậy hơi gật đầu, tay hắn chống xuống mặt bàn, đặt cằm của mình lên lòng bàn tay, thì nói:
"Ta càng lúc càng cảm thấy, cái Minh Nguyệt Quận này vốn không chỉ đơn giản như vậy..."
.......
Tiếp đến.
Chính là khoảng thời gian Thái Âm Giáo tiến hành phong sơn.
Tin tức Thái Âm Giáo phong sơn không bao lâu sau đã được người của các phái chính đạo đi ngang qua đây biết được.
Hoặc là tới đây ghé thăm biết được.
Bọn họ đã ngay lập tức truyền tin tức này ra ngoài.
Chăng bao lâu, tin tức này đã nhanh chóng truyền ra khắp Minh Nguyệt Quận với với độ chóng mặt.
Tin tức này đã khiến cả giới tu chân ở Minh Nguyệt Quận nổi lên làn sóng to lớn.
Chỉ trong ít ngày, xung quanh Thái Âm Giáo đã không biết có bao nhiêu vị cường giả tới đây để thám thính tin tức.
Nhưng tất cả bọn họ đều có chung một kết quả riêng, đó là đều không thu được chút tin tức có ích gì.
Đến các vị chưởng môn của các phái cũng đã tới đây quan sát, kết quả vẫn chỉ như vậy.
Bọn họ đành ra về tay không mà không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đối với bọn họ, khi dị tượng xảy ra, nó chỉ diễn ra ở mình Thái Âm Giáo, nên bọn họ cũng không cảm nhận được chuyện gì bất thường trước đó.
......
Thái Âm Giáo phong sơn, cũng không khỏi khác gì là một cuộc cách ly cả.
Ai nấy cũng đều có dành riêng cho chính mình để tu luyện.
Còn Bạch Tử Phàm.
Hắn lại trở lại với những ngày tháng tu luyện nhàn nhã của mình.
Tu vi của hắn hiện tại, sau nhiều đêm thức trắng vất vả tu luyện, thi hiện giờ tu vi của hắn đã đạt tới biên giới của Đại Tông Sư Cảnh, tùy thời đều có thể đột phá Đại Tông Sư Cảnh.
Chỉ còn thiếu duy nhất một bước nữa mà thôi.
Một bước này, cần Bạch Tử Phàm đang lĩnh ngỗ các phép tắc của cảnh giới Đại Tông Sư Cảnh, hắn mới có thể thể đột phá...
......
Trong những ngày Thái Âm Giáo phong sơn.
Ngoài Sở Nguyệt Thiền tới tim hắn ra, còn có một cô nàng khác, đó chính cô nàng trước đây luôn thả thính, câu dẫn hắn.
Nàng ta chính là Liễu Phỉ Phỉ.
Nhưng chỉ là khoảng thời gian này, vì muốn nhanh chóng nàng cao tu vi, Sở Nguyệt Thiền giai tu luyện cực khổ của mình.
Từ ngày Thái Âm Giáo tiến hành phong sơn, Sở Nguyệt Thiền luôn bám dính lấy hắn như hình với bóng.
Nàng xem động phủ tu luyện của Bạch Tử Phàm như là động phủ tu luyện của mình.
Nên là trong khoảng thời gian này, Bạch Tử Phàm phải tập chung tất cả tinh lực để trợ giúp Sở Nguyệt Thiền, mà không có thời gian tiếp đãi Liễu Phỉ Phỉ.
......
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Thấm thoáng đã tròn một 1 tháng kể từ ngày Thái Âm Giáo phong sơn tới giờ .
Trong khoảng thời gian 1 tháng này, các trưởng lão, đệ tử của Thái Âm Giáo đều trong động phủ riềng của mình để tu luyện.
Duy chỉ có một người đặc biệt, nàng ở trong động phủ của người khác để tu luyện, mà lại tu luyện theo phương thức kỳ lạ.
Phương thức này nam nhân nào cũng muốn.
Phòng của Bạch Tử Phàm.
Lúc này, có lẽ đã là 8 giờ sáng.
Nhưng trên giường đệm, khung màn vẫn còn che kín.
Ở bên trong khung màn là một cảnh tượng trông rất bắt mắt.
Cảnh tượng bắt mắt này, chính do hai cái thân thể trắng bóng, của một nam một nữ đang quấn giao vào nhau tạo nên.
Bạch Tử Phàm tỉnh dậy, chuyển mặt ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt sắc, lại có gì đó lạnh lùng cao quý khó tả, cùng với theo một nụ cười tràn đầy mãn nguyện của Sở Nguyệt Thiền đang ngủ yên lành trên lồng ngực của mình.
Bạch Tử Phàm đưa tay xoa xoa tấm lưng lặn mịn của Sở Nguyệt Thiền, trong suốt một tháng Thái Âm Giáo phong sơn này.
Hắn và Sở Nguyệt Thiền không chút kiêng kị gì, không quản ngày ngày hay đêm, có thời là là lập tức song tu, à không, có thời gian là lập tức tiến hành tu luyện, truy cầu đại đạo !!
Tuy rằng, sau một tháng vất vã, Bạch Tử Phàm vẫn là tinh lực mười phần.
Nhưng Sở Nguyệt Thiền bây giờ đã có chút ăn không tiêu.
Dù có công pháp song tu, lẫn thể chất cứng dân của cường giả Tông Sư Cảnh đi nữa.
Nhưng đêm nào nàng cũng bị Bạch Tử Phàm dày vò cho chết đi sống lại, thì thư hỏi, làm sao nàng có thể chịu đựng nổi chứ ?
Nhìn rã rời, mệt nhọc của Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm cũng chỉ có thể trách mình hóa lực quá thịnh, sau này, nhất định phải kiềm chế một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.