Chương trước
Chương sau
Với thân phận cùng địa vị hiện tại của Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm đã có tòa động phủ trên một ngọn núi riêng biệt của mình.
Nên là người muốn tìm hắn, có lẽ phải có chuyện gì đó thực sự cần thiết, họ mới cất công tới đây.
Bạch Tử Phàm mở miệng hỏi: "Là ai vậy?"
Từ bên ngoài, có một giọng nói nữ tính vang lên, trong giọng nói của nàng mang sự hòa trộn giữa sự thanh lãnh cùng ôn nhu khó tả.
Tuy rằng đó là hại sự trộn lẫn trái ngược nhau, nhưng khi giọng nói vang lên, nó không đem lại cảm giác gượng gạo, khó chịu cho người nghe chút nào.
Ngược lại, nó còn rất đặc biệt, mang một ý vị dễ thương khác thường
"Đại trưởng lão,Nguyệt Thiền có việc xin gặp."
Sở Nguyệt Thiền?
Nàng ta tới đây làm gì?
Bạch Tử Phàm có chút nghĩ hoặc nghĩ:
"Không phải là nàng ta ăn tủy trong xương mới biết vị đi."
"Mới xa cách ta mới mấy ngày, nàng ta không nhịn được."
"Điều này cũng khả thi lắm."
Dựa theo những gì mà Tiểu Trà Trà cung cấp, Bạch Tử Phàm nghĩ tới Huyền Âm Mị Thể của Sở Nguyệt Thiền.
Nếu như những gì Tiểu Trà Trà nói là đúng, thì đều này, rất có khả năng là như vậy.
Bạch Tử Phàm đã trở về buổi chiều, tin tức hắn cùng Ngu Yên Vũ cùng nhau trở về, lại một lần nữa truyền khắp Thái Âm Giáo.
Nhất cử nhất động của bọn họ ở trong Thái Âm Giáo, đều sẽ gây nên oanh động lớn.
Vì bọn họ tượng trưng cho 2 chức vị lớn nhất của Thái Âm Giáo.
Hơn nữa lần này trở về, Ngu Yên Vũ còn đích thân phong thưởng cho Bạch Tử Phàm, có công với Thái Âm Giáo trong chiến dịch diệt trừ Ma Môn.
Nên Sở Nguyệt Thiền biết Bạch Tử Phàm đã trở về, cũng không có gì là lạ.
Bạch Tử Phàm nhìn ra phía cửa ngoài, ấm giọng nói: "Là Nguyệt Thiền sao? Nàng vào đi."
Sở Nguyệt Thiền mở cửa tiến vào.
Vào đến nơi.
Bạch Tử Phàm đang ngồi trên giường, cảm nhận được ánh mắt như có như không ý cười của Bạch Tử Phàm nhìn mình.
— QUẢNG CÁO —
Dường như hiểu được thâm ý sâu sắc trong đôi mắt của Bạch Tử Phàm.
Đôi má trên trên gương mặt tuyệt sắc của Sở Nguyệt Thiền hiện lên vẻ hồng diễm óng ánh.
Sở Nguyệt Thiền cố gắng bình phục lại tâm tình, tiến tới trước giường hỏi thăm Bạch Tử Phàm:
"Đại trưởng lão, Nguyệt Thiền nghe nói Đại trưởng lão tới qua Sở thành, nhưng ở đó bất ngờ lại xảy ra biến cố, liệu ngài có bị thương hay không?"
Dứt lời, đôi mắt của Sở Nguyệt Thiền bắt đầu đảo quanh thân thể của Bạch Tử Phàm một hồi, thấy Bạch Tử Phàm không có việc gì, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Tử Phàm liếc nhìn Sở Nguyệt Thiền, hắn cảm nhận được những lời lẽ, cùng những động tác của Sở Nguyệt Thiền đều là xuất phát từ thật tâm, chứ không phải là diễn xuất.
Điều này đã khiến Bạch Tử Phàm nhìn Sở Nguyệt Thiền bằng một con mắt khác.
Thật sự không ngờ rằng.
Ngoài vẻ lạnh lùng cư người ngàn dặm ra, Sở Nguyệt Thiền lại còn có một bộ mặt, ôn nhu quan tâm tới người khác như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là loại nữ nhân trong truyền thuyết?
Lạnh lùng với cả thiên hạ, nhưng chỉ ôn nhu với mình anh!!
Khụ...
Quay lại chủ đề chính.
Bạch Tử Phàm khẽ cười nói: "Được Nguyệt Thiền quan tâm, dù là đang bị thương ta cũng sẽ tự động khỏi."
Nghe vậy,Sở Nguyệt Thiền lập tức e thẹn cúi đầu, sau đó giật mình, lo lắng hỏi: "Đại trưởng lão, ngài thật sự bị thương rồi."
Nhìn được vẻ mặt lo lắng của Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm liền thể hiện ra một bộ dáng mạnh mẽ để nàng an tâm.
"Nguyệt Thiền yên tâm, chỉ là mấy tên Đại Tông Sư Cảnh của Ma Môn mà thôi, với trình độ ấy, chúng có thể gây ra được thương tích gì cho ta chứ?"
"Đến ngay cả cọng lông của ta, chúng cũng không đụng tới được."
Nói tới đây, Bạch Tử Phàm dừng lại nhìn Sở Nguyệt Thiền, mờ ám nói tiếp:
"Nếu còn không tin, Nguyệt Thiền có thể kiểm tra thân thể của ta một chút, xem có thiếu thứ gì không."
"Dù sao thân thể của ta có bao cân lượng, nàng cũng đã rất rõ ràng."
Nghe tới lời này, Sở Nguyệt Thiền cảm giác được khuôn của mình bỗng nhiên tự nóng lên, dù nàng đã rất cố gắng kiếm chế, nhưng cũng khó lòng che dấu được dòng cảm xúc hiện khuôn mặt của mình.
Sở Nguyệt Thiền e thẹn, trước một trái tim đang đập thịch thịch, nàng đáp:
"Là Nguyệt Thiền đã quá lo lắng, Nguyệt Thiền cũng biết,với bản lĩnh của Đại trưởng lão, nhất định sẽ không có chuyện gì."
"Cũng chỉ tại Nguyệt Thiền quá quan tâm nên đánh mất lý trí, nếu có gì không đúng, mong đại trưởng lão đừng trách Nguyệt Thiền."
— QUẢNG CÁO —
Bạch Tử Phàm mỉm cười, sau đấy lấy tốc độ nhanh như sấm chớp, đưa tay kéo Sở Nguyệt Thiền vào lòng mình.
"A.."
Sở Nguyệt Thiền giật mình kêu lên một tiếng, sau đó ôm lấy Bạch Tử Phàm để cố giữ thăng bằng.
Nàng chưa kịp định thần lại thì đã nghe Bạch Tử Phàm nói.
"Nguyệt Thiền quan tâm tới ta như vậy, ta hạnh phúc còn chẳng kịp, sao có thể trách nàng được chứ?"
Đợi nàng kịp định thân, đã cảm thân thể của mình nằm vẻn vẹn trong lòng của Bạch Tử Phàm, tựa vào ngực của hắn.
Một tay nàng vòng ra phía sau, để ôm lấy Bạch Tử Phàm.
Nghe tới những lời này của Bạch Tử Phàm cùng cộng với trạng thái bây giờ của bản thân, Sở Nguyệt Thiền chỉ cảm giác được cảm thân thể như mềm nhũn lại.
Nàng chưa kịp phản ứng lại lời của Bạch Tử Phàm thì đã nghe hắn nói tiếp.
"Có phải....có phải....nàng đã yêu ta rồi hay không?"
Sở Nguyệt Thiền hơi lắp bắp đáp: "Nguyệt Thiền.....Nguyệt Thiền..... "
Biết Sở Nguyệt Thiền da mặt mỏng, Bạch Tử Phàm cũng không cố ép nàng ta, ánh mắt hắn tràn đầy ý cười, chuyển sang chuyện khác, thâm ý nói:
"Đêm đã khuya, Nguyệt Thiền còn muốn hỏi chuyện gì nữa không?"
Sở Nguyệt Thiền hơi giật mình, sau đó nhanh chóng hỏi:
"Không biết ở Sở thành, Đại trưởng lão có gặp được Phụ thân của Nguyệt Thiền?"
Bạch Tử Phàm đáp: "Ta đã gặp được phụ thân của nàng rồi."
Sở Nguyệt Thiền hỏi tiếp: "Phụ thân của Nguyệt Thiền, có khỏe không "
Bạch Tử Phàm biết, Sở Nguyệt Thiền vẫn luôn để ý, quan tâm phụ thân của mình.
Nên đêm này nàng ta tới đây, cũng một phần là vì chuyện này.
Bạch Tử Phàm nói: "Nguyệt Thiền yên tâm đi, Phụ thân của nàng còn rất khỏe, biến cố xảy ra ở Sở thành, không gây ra thương tích gì cho phụ thân của nàng."
Lúc có mặt ở Sở thành, Bạch Tử Phàm vẫn luôn âm thầm để ý tới phụ thân của Sở Nguyệt Thiền.
Dù sao, nói gì thì nói, phụ thân của Sở Nguyệt Thiền, cùng xem như là nhạc phụ của hắn a!!
Đợi một lúc, thấy Sở Nguyệt Thiền im lặng không nói gì, Bạch Tử Phàm mới hỏi:
"Chẳng lẽ nàng không hiếu kỳ, ta tới Sở thành để làm gì?"
— QUẢNG CÁO —
Sở Nguyệt Thiền ngước mắt nhìn Bạch Tử Phàm với vẻ hồng diễm chưa phai trên khuôn mặt.
"Nếu Đại trưởng lão muốn nói, Nguyệt Thiền tất nhiên sẽ chăm chú lắng nghe."
"Nếu Đại trưởng lão không muốn nói, Nguyệt Thiền tất nhiên sẽ không muốn biết."
Bạch Tử Phàm một bên đưa tay, vuốt vuốt khuôn mặt của Sở Nguyệt Thiền, một bên nói:
"Lần này ta tới Sở thành, chính là đem sính lễ tới gặp mặt nhạc phụ đại nhân. Xin cưới Nguyệt Thiền nàng."
Thân hình của Sở Nguyệt Thiền run lên, nàng nắm chặt lấy Bạch Tử Phàm, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác vui mừng, hạnh phúc khôn xiết.
Cái cảm giác này rất ít khi xuất hiện ở nàng.
Nó chỉ xuất hiện qua 2 lần duy nhất.
Lần đầu là khi nàng được Nhị trưởng lão thu làm độ đệ.
Lần thứ hai chính là khi nàng tiếp nhận vị trí Thánh nữ Thái Âm Giáo, cùng đệ nhất Thiên kiêu Minh Nguyệt Quận.
Sở Nguyệt Thiền nói, trong giọng nói, khó che dấu được vẻ vui mừng trong đó.
"Đại trưởng lão, chuyện này...chuyện này là thật sao?"
Bạch Tử Phàm cười nói:
"Tất nhiên là thật rồi."
"Ở Sở thành ta không những gặp được nhạc phụ đại nhân, còn gặp được cả Tiêu Chiến nữa."
Trong lòng Sở Nguyệt Thiền đang vui vẻ, ngọt ngào như mật ngọt.
Bỗng nhiên nghe Bạch Tử Phàm nhắc tới Tiêu Chiến, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc cùng run sợ.
Nhìn vẻ mặt của Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm thần bí nói:
"Tiêu Chiến đã nhờ ta một việc, nhất định phải làm Nguyệt Thiền nàng."
"Ta đã hứa với Tiêu Chiến "
Trong đôi mắt của Sở Nguyệt Thiền, khó che dấu vẻ bất an, lo sợ, nàng nói: "Đại trưởng lão, là việc gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.