Chương trước
Chương sau
Việc Tiêu Chiến bỗng trở nên già nua, điều này cũng chỉ là lẽ thường tình.
Đây chính là cái giá của việc gia tăng tu vi của mình lên một cách đột ngột.
Đâu có ai đột nhiên ra tăng tu vi của bản thân lên mà không bị trả giá theo đó chứ ?
Nhất là khi thân thể của Tiêu Chiến, nhận lấy lượng nguyên khí ấy là quả tải từ Dược Cô cung cấp.
Trên thế giới này, không có bất kỳ một thể chất nào của một tên mới bước chân vào Tông Sư Cảnh có thể chịu đựng được điều đó.
Vậy nên, khi nhận lấy lượng nguyên khí của Dược Cô, Tiêu Chiến đã phải trả giá chính bằng sinh lực của mình.
Tuy nhiên về điều này, dù đã biết trước, nhưng trong hoàn cảnh của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không còn lựa chọn nào khác.
Khô Lô Ma Quân nếu như không đến, có lẽ Tiêu Chiến cũng sẽ không ra nông nổi này.
Nhìn bộ dạng yếu ớt hiện tại của Tiêu Chiến, trong lòng của Bạch Tử Phàm liền nổi lên suy nghĩ khác thường.
Nếu như hắn không kịp đến ngăn cản Cố Huân Nhi quay lại Tiêu gia tìm Tiêu Chiến, có lẽ mọi chuyện đã thật sự khác.
Khi mà không biết Cố Huân Nhi cất giấu bao nhiêu bí bảo trên người, và thêm Bão lão nô bộc có tu vi khó lường luôn đi theo sau bảo vệ Cố Huân Nhi.
Vậy nên, nếu Cố Huân Nhi thật sự quay lại Tiêu gia cùng Tiêu Chiến khi kết hợp với Dược Cô.
Trong viễn cảnh ấy.
Có lẽ Tiêu Chiến cùng Cố Huân Nhi sẽ đánh bại được Khô Lâu Ma Quân.
Sau đó bằng một cách nào đó, Tiêu Chiến sẽ ngẫu nhiên hấp thụ được sợi tàn hồn của Khô Lâu Ma Quân, dẫn đến việc tu vi cùng quá trình tu luyện sau này của hắn sẽ tịnh tiến nhanh chóng.
Và việc Tiêu Chiến có thể tu luyện trở lại, tu vi lại đột phá như vậy, rất có thể người của Cố gia sẽ nhìn hắn bằng một ánh mắt khác.
Cuộc đời trong cuốn hành trình dài 'nghịch thiên' của Tiêu Chiến cũng sẽ bắt đầu từ đây.
Trở lại với thực tại.
Bạch Tử Phàm có chút do dự khi hắn đang phải đối mặt với một vấn đề nhạy cảm.
Với bộ dạng hiện giờ của Tiêu Chiến, tiếp theo hắn có nên ra tay giết Tiêu Chiến hay không ? Khi khí vận trên người Tiêu Chiến đã hết.
Suy cho cùng, nếu chỉ xét về tính cách của Tiêu Chiến, ngoại trừ tính cách cố chấp cùng những tính cách xấu khác của hắn ra.
Trong thân tâm Bạch Tử Phàm thật sự còn có chút nể phục cái tính cách có ơn tất trả, luôn bảo vệ thân nhân của mình hết mực của Tiêu Chiến đâu.
Những chỉ tiếc là, hắn và Tiêu Chiến cả 2 đều là những con cờ trong tay của 2 vị đại năng đứng đầu thế giới này.
Nên bọn họ sẽ luôn ở vị thế đối đầu nhau, không còn lựa chọn nào khác.
Tiêu Chiến rơi thảm cảnh như ngày hôm nay, có thể nói cũng là một phần là do Bạch Tử Phàm một tay tạo ra.
Nhưng cũng không thể nào mang chuyện này để đi trách Bạch Tử Phàm được.
Thế giới này vốn là vậy, mạnh được yếu thua, thắng làm vua thua làm giặc.
Hơn nữa, đã làm con cờ trong tay người khác, dù cho Bạch Tử Phàm có không ra tay đối phó Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng sẽ được những người chấp cờ kia sắp xếp, dùng để đối phó với Bạch Tử Phàm.
Cái những người chấp cờ kia cần, không phải là hệ lụy xung quanh đó, của những thân nhân, của những người được giao khí vận phải gánh chịu theo.
Mà cái bọn họ cần, chính là kết quả cuối cùng.
Cái kết quả khiến 2 người chấp cờ tìm ra người chiến thắng cuối cùng trong lượng kiếp sắp tới này.
Tìm ra xem ai sẽ là chúa tể của thế giới này, trong một kỷ nguyên mới.
Nằm trong cuộc chơi ấy.
Những Khí Vận Chi Tử sẽ trở nên phi thường, luôn được thiên địa yêu ái hơn so với thường nhân, nếu không có ai ngắn căn, bọn họ sẽ từng bước đi lên, liên tiếp gặp được diễm ngộ khắp nơi và rồi cuối cùng một bước lên trời, trở thành nhân vật thực quan trọng nhất ở thế giới này.
Nhưng ngược lại, khi gặp phải thất bại, khí vận trên thân tiêu tán, bọn họ sẽ rời vào thảm cảnh không thể nào tồi tệ hơn như Tiêu Chiến bây giờ.
Vậy nên hoàn toàn có thể nói, đối với những người mang khí vận cũng không biết là họ là may mắn hay đen đủi nữa.
Vì nếu như không được Tân Thiên Đạo lựa chọn, biết đâu Tiêu Chiến sẽ có một cuộc đời bình yên như bao tu sĩ thông thường khác ?
Ngày ngày mộng tưởng tới tương lai, mơ tưởng mình sẽ trở thành một vị Chiến đế nào đó, nắm giữ trong tay vố số dị hỏa đặc biệt.
Sống một cuộc đời tràn đầy mộng mơ, mà không gặp phải thảm cảnh như hiện giờ.
Sau khi thấu ngộ những điều này.
Bạch Tử Phàm âm thầm nói với chính mình, nếu đã là quân cờ trong tay người khác, điều này đã không thể thay đổi.
Vậy thì hắn sẽ cố gắng để trở thành quân cờ mạnh nhất.
Một quân cờ bất bại trên bàn cờ.
Tránh cho một ngày, hắn gặp một thảm cảnh tương tự như Tiêu Chiến hiện giờ.
Lại nhìn đến cái thể trạng suy yếu hiện giờ của Tiêu Chiến, Bạch Tử Phàm âm thầm lắc đầu, hắn quyết định không ra tay đối với Tiêu Chiến nữa.
Hắn không phải là một tên điên thích hiếu sát người khác, cần gì hở cái là ra tay đi diệt sát người khác như vậy chứ ?
Tiêu Chiến hiện giờ đã không khác người thường là bao, tu vi mất hết, khí vận trên thân của đã bị Tân Thiên Đạo ruồng bỏ.
Vậy thì hắn còn ra tay với Tiêu Chiến để làm gì nữa ?
Khi mà hắn và Tiêu Chiến, 2 bên thật sự không có chút ân oán cá nhân nào ?
Hơn nữa 2 người bọn họ, còn là tri kỉ ngầm của nhau đâu.
Bạch Tử Phàm nói: "Chúng ta trở về thôi, Tiểu Trà Trà."
Tiểu Trà Trà nghi hoặc: "Chủ nhân, ngài không ra tay giết Tiêu Chiến sao ?"
Bạch Tử Phàm thấp giọng nói: "Không cần thiết nữa, Tiêu Chiến đã không còn trở ngại."
Tiểu Trà Trà vỗ vỗ cái đầu nhỏ gật gù nói: "Kể cũng đúng."
Với hiểu biết của Tiểu Trà Trà, không khó để nàng nhìn ra tu vi của Tiêu Chiến bây giờ khó lòng có thể bình phục lại như cũ, chứ đừng nói đến việc Tiêu Chiến có thể tu luyện trở lại.
Bởi vì đan điền của Tiêu Chiến đã vỡ nát gần như không có khả năng khôi phục.
Trong trường hợp này, nếu như Tiêu Chiến đạt đến tu vi Địa Cực Cảnh thì may ra còn cơ hội khôi phục lại nguyên khí đã cạn kiệt trong đan điền.
Hoặc là trừ khi có một vị Tổ phẩm đan sư ra tay giúp hắn tái tạo lại đan điền.
Nhưng đấy chỉ là giả thuyết mà thôi, thử hỏi xem trên đời này có mấy ai đạt tới cấp độ như Tổ phẩm đan sứ chứ ?
Khi trong suốt chiều dài lịch sử phát triển của Linh Vũ đại lục, cũng chỉ có một vài người đạt tới cảnh giới này mà thôi.
......
Trên đường rời khỏi Sở thành.
Bạch Tử Phàm không rõ Khô Lâu Ma Quân đã hoàn toàn rời khỏi nơi này hay chưa, nhưng với bộ dạng ban nãy của hắn, có lẽ là đã bị thương rất nặng.
Vừa nghĩ Bạch Tử Phàm vừa rời khỏi Tiêu gia, mới rời khỏi Tiêu gia được khoảng 5 phút, Bạch Tử Phàm đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội, kèm theo đó là hình tròn có hình thù họa tiết kỳ lạ đang phát màu sắc xanh đỏ tím vàng trên bầu trời chiếu xuống mặt đất.
Cảm giác được từ trường trên mặt đất dần dần thay đổi, Bạch Tử Phàm thầm nói: "Chuyện gì vậy ?"
Tiểu Trà Trà trả lời: "Chủ nhân, có lẽ đây chính là một tòa pháp trận."
Bạch Tử Phàm: "Pháp trận ?"
Tiểu Trà Trà trả lời:
"Vâng.....hình như đây là Vạn Sát Khô Lâu trận của Khô Lâu Ma Quân. "
"Trước kia có lời đồn rằng, Khô Lâu Ma Quân đã từng dùng tòa pháp trận này, đồ sát cả mộ thành trì trong đó có cả trăm vạn tu sĩ, để tạo nên hung danh của hắn."
Dứt lời, Tiểu Trà Trà dòm ngó xung quanh một chút, nàng nói tiếp:
"Chủ nhân, chủ nhân... ngài mau vận dụng Vạn Y Hành còn có thể chạy kịp, nếu không đợi lát nữa khi Vạn Sát Khô Lâu trận hoàn toàn được thôi động, với tu vi của ngài khó lòng ứng đối. "
Bạch Tử Phàm gật đầu, ngay lập tức sử dụng Vạn Y Hành gia tăng tốc lực để thoát thân.
Nhưng trong suốt dọc đường này, Bạch Tử Phàm phải đối mặt với một đề lớn trong tâm cảnh của hắn.
Đấy chính là vấn đề của ranh giới đạo đức, của một kẻ đến từ thế giới hiện đại, thế giới của sự văn mình, hòa bình như hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.