Chương trước
Chương sau
Dứt lời, Tiêu Chiến liền bất chợt tấn công về phía của Vị cường giả đến từ Ma Môn kia.
Khi trong tay của hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh Huyền Trọng Thước.
Tốc độ xuất chiêu Tiêu Chiến có thể nói là nhanh vô cùng, ít nhất trong mắt của những người có mặt ở đây và vị cường giả Địa Cực Cản đên từ Ma Môn thấy như vậy.
Tốc độ này đã khiến bọn họ chỉ thấy được cái động tác lờ mờ của Tiêu Chiến, chứ không thấy hết được cái đường nét cử động khi xuất chiêu của hắn.
Vù! Vù!
Vị cường giả có tu vi Địa Cực Cảnh của Ma Môn chỉ thấy trước mặt, không biết từ đâu bỗng xuất hiện một thanh Huyền Trọng Thước, có màu đen thui, mang theo một thứ kình lực kinh khủng đang ấp đến.
Thứ uy hiếp như cất chứa sự đe dọa tới tính mạng của hắn này, đang ngày càng áp sát tới gần, khiến đôi mắt hắn bất chợt mở to.
Với kinh nghiệm lâu năm của mình, hắn nhanh chóng xoay lại chưởng lực để ứng đối.
Bộp!
Thế nhưng dù cho là đã kịp xoay chuyển chưởng lực, nhưng đạo khí lực trên thanh Huyền Trọng Thước xung động vào, đã nằm ngoài khả năng chịu đựng của hắn.
Khiến nguyên khí hộ thể của hắn đã không cách nào chèo chống mà vỡ vụn.
Thân thể của hắn cũng tương tự như vậy, bị thanh Huyền Trọng Thước đập vào, lập tức bay lại phía sau với tốc lực không tưỏng, đến khi đập vào bức tường mới kịp dừng lại thành một đống thịt nhão, sinh cơ trên người cũng theo đó mà tuyệt.
Chứng kiến cảnh này, toàn trường không khỏi rơi vào cảnh tượng tĩnh lặng đến đáng sợ.
Đường đường là Cường giả Địa Cực Cảnh, một cảnh giới mà bọn họ chỉ nghe kể đến ở trong truyền thuyết, vậy hôm nay xuất hiện trước mặt bọn họ, rồi cứ như vậy ngã xuống.
Ngay cả một kích của một tên Luyện Khí Cảnh cũng không chịu nổi!!
À...Không....Không...cái khí thế dao động trên thân của Tiêu Chiến lúc này đã không phải là của tu sĩ Luyện Khí Cảnh, nó là loại khí thế nằm ở cảnh giới mà bọn họ chưa bao giờ biết đến.
Tiêu Chiến ra tay không chút nào nhân nhượng, hắn dốc hết sức được Dược Cô tương trợ của mình vào đoàn xuất thủ vừa rồi.
Bởi vì đây chính là đoàn xuất thủ tiết ra oán khí, tiết ra thù hận của Dược Cô, sư phụ hắn đối với đám người Ma Môn.
Những tên đã trực tiếp khiến Dược cô rơi vào thảm cảnh của ngày hôm nay, trở thành một sợi tàn hồn lưu lạc giữa thiên địa rộng lớn.
Cắm thanh Huyền Trọng Thước xuống đất, mắt đất vỡ vụn.
— QUẢNG CÁO —
Tiêu Chiến xoa 2 bàn tay của mình, đảo mắt qua phe phái phụ tử Tiêu Viêm, khóe miệng nhếch lên một vòng đường cong đầy sự ngạo mạn, khinh thường nói: "Chỉ là một tên Địa Cực Cảnh sơ kỳ, cũng dám tới đây múa máy trước mặt ta."
Phía xa xa 2 vị cường giả có tu vi Đại Tông Sư Cảnh đang gấp gáp chạy tới đây.
Bọn đã cảm nhận được sự náo động bất thường ở Tiêu gia, qua những lần nguyên khí bị xung kích tạo ra vừa rồi.
Hai vị cường giả này.
Một người là thành chủ Sở thành, là người có tu vi đứng đầu ở đây.
Một người là gia chủ của một gia tộc nổi tiếng ở Sở thành, có địa vị ngang hàng với Tiêu gia.
Bọn họ liều mạng chạy tới đây, để cho kịp lúc với người của Tiêu gia, cùng nhau hít một ngụm khí lạnh sợ hãi.
Phía bên trong Sảnh đường.
Tiêu Viêm trông thấy đống thịt nhão bên kia, liền trợ mắt há hốc mồm: "xxxx, khủng bố như vậy..."
Tiêu Viễn thì toàn thân run rẩy, cố gắng nói với chính mình, đây chỉ là một giấc mơ.
Tiêu Võ thì hai chân run bần bật, nếu bên cạnh không có người đỡ lấy, sợ rằng đã trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
Trông thấy ánh mắt khó tin, cũng vẻ mặt sợ hãi của những người ở đây, Tiêu Chiến vô cùng hài lòng.
Đây chính là những gì mà hắn muốn thấy, tất cả đều nằm trong những tính toán trước đó của hắn.
Hắn muốn nhân cơ hội này, trước mặt tất cả mọi người, gáy một tiếng thật kinh người!!
Chứng minh cho tất cả mọi người thấy, Tiêu Chiến hắn đã có thể tu luyện trở lại, mà không chỉ có thể tu luyện trở lại, hắn còn lợi hại hơn xưa.
Khiến tất cả khu vực quanh đây phải chấn động!!
Để đến sau khi kết thúc chuyện này, hắn sẽ tuyên bố với giới tu sĩ Minh Nguyệt Quận rằng.
3 năm sau, hắn sẽ đích thân tới Thái Âm Giáo từ hôn Sở Nguyệt Thiền, chứ không phải là Sở Nguyệt Thiền từ hôn hắn.
Bình ổn lại tâm tình.
— QUẢNG CÁO —
Tiêu Chiến từ từ tiến lên phía trước, hắn muốn ra tay xử lý hết đám người cấu kết với Ma Môn, phản bội Tiêu gia này.
Hắn là người có thù tất báo, nên sẽ không thể để cho ai vừa đắc tội mình được sống yên lành.
Nhưng khi vừa đi được vài bước, Tiêu Lân ngay lập tức đưa tay cản hắn lại, nói: "Chiến Nhi, tha cho bọn họ đi."
Mặc dù Tiêu Lân còn chưa kịp bình phục lại sau cú sốc vừa rồi, khi trong lòng hắn đàng còn đầy rẫy những nghi hoặc.
Nhưng đối với hắn, tất cả những nghi hoặc ấy đều không quan trọng, quan trọng là Nhi tử của hắn đã có thể tu luyện trở lại, đây chính là việc vui lớn đối với hắn rồi.
Những thứ khác, cần gì phải quan tâm chứ?
Cảm nhận được nhiệt lực nơi cánh tay, Tiêu Chiến lắc đầu nhìn Tiêu Lân nói:
"Phụ thân, không thể tha cho bọn họ được, người quên bọn họ vừa mới đối với chúng ta làm gì sao?"
"Nếu như con không có hậu chiêu, sợ rằng bây giờ, Phụ thân cùng hài tử, tất cả chúng ta đều đã chết hết dưới tay của tên Địa Cực Cảnh của Ma Môn vừa rồi."
Tiêu Lân thở dài một hơi nói:
"Phụ thân biết, nhưng dù sao bọn họ cũng chính là huynh đệ của ta, là thúc thúc của con, bọn họ đều cùng ta lớn lên, ta không nỡ nhìn thấy cảnh tượng Nhi tử của mình sát hại bọn họ."
Nhận được ánh mắt cầu xin của phụ thân, Tiêu Chiến do dự một lúc, cuối cùng nói:
"Được phụ thân, những người khác có thể tha, nhưng phụ tử Tiêu Viêm thì không thể tha."
"Nếu tha thứ cho bọn họ, sau này bọn họ tất sinh ra dị tẩm, trả thù chúng ta."
Dứt lời, Tiêu Chiến nhanh chóng tiến đến muốn ra tay diệt sát gia đình Phụ tử nhà Tiêu Viêm.
Hắn không muốn phụ thân của hắn lại một lần nữa mềm lòng ngăn cản.
Trông thấy, Tiêu Chiến đang tiến đến gần mình, Tiêu Viêm đã không còn cái vẻ kiêu căng như vừa rồi, vẻ mặt hắn sợ hãi, lùi lại phía sau kêu lên:
"Chiến Nhi ngươi không được qua đây, ta là thúc thúc của ngươi, ngươi tránh ra đi."
Bên cạnh hắn là Tiêu Võ.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này tâm cảnh của Tiêu Võ đã hoàn toàn suy sụp, khó lòng mà chấp nhận những gì đang xảy ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến bằng ánh mắt tràn đây sự không cam lòng.
Tại sao đến lúc này rồi, hắn vẫn thất bại trước Tiêu Chiến chứ, là vì sao?
Bên cạnh còn nhị đệ Tiêu Võ của hắn, không biết lúc nào đã quỳ xuống cầu xin tha thứ, nước mắt đầm đìa, luôn miệng nói:
"Tiêu Chiến, huynh tha cho đệ đi, sau này đệ nhất định không cạnh tranh Huân Nhi muội muội với huynh nữa."
"Ha..ha!!"
Nghe lời này, Tiêu Chiến cười vang lên, sau đó nhìn hắn lạnh lùng nói: "Ngươi cũng xứng cạnh tranh Huân Nhi với ta?"
.......
Cứ như vậy, Tiêu Chiến không nào chút nương tay, ra tay diệt sát phụ tử Tiêu Viêm theo một cách quyết đoán vô cùng.
Còn những vị trưởng lão còn lại của phe Tiêu Viêm đã bị Tiêu Chiến phế bỏ tu vi, trở thành người bình thường.
Vừa lúc Tiêu Chiến kết thúc hành động của mình, bầu trời bỗng chốc tối đen như mực.
Trong màn đêm vang lên những tiếng oang như sấm chớp, khiến người nghe lạnh đến rợn người.
"Thật là bất ngờ! Thật là bất ngờ ngoài ý muốn, không ngờ ở nơi đây lại xuất hiện một sợi tàn hồn, có tu vi không thua kém gì bổn Ma Quân lúc toàn thịnh."
"Thật là kinh hỉ! Thật là kinh hỉ ngoài ý muốn, thật không ngờ ở nơi đây lại xuất hiện một cổ thân thể, thích hợp để bổn Ma quân đoạt xá."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.