Trông thấy động tác ngồi dậy muốn rời đi của Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm đưa tay ra ôm lấy nàng ta: "Nguyệt Thiền nàng định đi đâu vậy? Trời vẫn chưa sáng, chúng ta tiếp tục thêm hiệp nữa."
Sở Nguyệt Thiền vừa đứng dậy, toàn thân liền mềm nhũn, thuận thế ngã xuống để Bạch Tử Phàm ôm lấy vào lòng.
Cảm nhận được khí tức nam nhân quen thuộc, Sở Nguyệt Thiền ngước lên đôi mắt yếu ớt của mình, nhìn Bạch Tử Phàm cầu xin tha thứ: "Đại trưởng lão, ngài tha cho Nguyệt Thiền đi, thân thể của Nguyệt Thiền thật sự không chịu nổi nữa."
Bạch Tử Phàm đôi tay đã bắt đầu loạn động di chuyển xuống vùng tiểu phúc của nàng ta, trên mặt mỉm cười nói:
"Không sao....không sao."
"Nguyệt Thiền à, chuyện gì cũng có lần đầu, dần dần nàng sẽ quen, nàng phải thực hành nhiều hơn, để thích nghi với nó, để không thẹn với đạo tâm của giới tu sĩ chúng ta, không ngừng vượt khó vươn lên, đạt thành tựu mới."
Dứt lời, Bạch Tử Phàm đẩy Sở Nguyệt Thiền xuống một lần nữa, sau đó vùi mặt vào hai khối cự sơn căng tròn của Sở Nguyệt Thiền, mặc cho Sở Nguyệt Thiền cầu cứu xin tha.
Rất nhanh sau đó, đã không còn tiếng rên rỉ cầu xin tha thứ nữa, mà thay vào đó là tiếng rên la của vui sướng Sở Nguyệt Thiền.
.....
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Tử Phàm cùng Sở Nguyệt Thiền cùng lúc rời giường, Sở Nguyệt Thiền phục thị Bạch Tử Phàm mặc y phục.
Bạch Tử Phàm cảm thấy điều này rất có ý vị, rất có logic, đêm qua hắn ra sức phục thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-bat-ta-lam-phan-dien-ma-ta-chi-la-tieu-lau-la/941527/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.