Chương trước
Chương sau
Trông thấy động tác ngồi dậy muốn rời đi của Sở Nguyệt Thiền, Bạch Tử Phàm đưa tay ra ôm lấy nàng ta: "Nguyệt Thiền nàng định đi đâu vậy? Trời vẫn chưa sáng, chúng ta tiếp tục thêm hiệp nữa."
Sở Nguyệt Thiền vừa đứng dậy, toàn thân liền mềm nhũn, thuận thế ngã xuống để Bạch Tử Phàm ôm lấy vào lòng.
Cảm nhận được khí tức nam nhân quen thuộc, Sở Nguyệt Thiền ngước lên đôi mắt yếu ớt của mình, nhìn Bạch Tử Phàm cầu xin tha thứ: "Đại trưởng lão, ngài tha cho Nguyệt Thiền đi, thân thể của Nguyệt Thiền thật sự không chịu nổi nữa."
Bạch Tử Phàm đôi tay đã bắt đầu loạn động di chuyển xuống vùng tiểu phúc của nàng ta, trên mặt mỉm cười nói:
"Không sao....không sao."
"Nguyệt Thiền à, chuyện gì cũng có lần đầu, dần dần nàng sẽ quen, nàng phải thực hành nhiều hơn, để thích nghi với nó, để không thẹn với đạo tâm của giới tu sĩ chúng ta, không ngừng vượt khó vươn lên, đạt thành tựu mới."
Dứt lời, Bạch Tử Phàm đẩy Sở Nguyệt Thiền xuống một lần nữa, sau đó vùi mặt vào hai khối cự sơn căng tròn của Sở Nguyệt Thiền, mặc cho Sở Nguyệt Thiền cầu cứu xin tha.
Rất nhanh sau đó, đã không còn tiếng rên rỉ cầu xin tha thứ nữa, mà thay vào đó là tiếng rên la của vui sướng Sở Nguyệt Thiền.
.....
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Tử Phàm cùng Sở Nguyệt Thiền cùng lúc rời giường, Sở Nguyệt Thiền phục thị Bạch Tử Phàm mặc y phục.
Bạch Tử Phàm cảm thấy điều này rất có ý vị, rất có logic, đêm qua hắn ra sức phục thị Sở Nguyệt Thiền, bây giờ đến lượt Sở Nguyệt Thiền phục thị hắn.
Hay dễ hiểu hơn, là trên giường hắn phục thị Sở Nguyệt Thiền, dưới giường Sở Nguyệt Thiền phục thị hắn.
Sau khi mặc xong y phục, Bạch Tử Phàm nói: "Nguyệt Thiền, sau việc này nàng hãy trở về Thái Âm Giáo trước đi, ta còn có việc quan trọng cần phải đi làm."
Sở Nguyệt Thiền rất muốn hỏi là có chuyện gì, nhưng cuối cùng nàng cũng kìm lòng lại, nếu Bạch Tử Phàm muốn nói, hắn sẽ tự nói với nàng.
Sở Nguyệt Thiền nhẹ giọng đáp: "Đại trưởng lão, Nguyệt Thiền đã rõ!!"
Bạch Tử Phàm nhìn Sở Nguyệt Thiền, lúc này nàng ta đã trở về với dáng vẻ băng sơn mỹ nhân quen thuộc của mình, mà không phải là một nữ dâm đãng đêm qua liên tục dùng lời ngon tiếng ngọt xu nịnh hắn.
"Nàng vẫn là gọi là hảo ca ca hay Tử Phàm ca ca như đêm qua đi, ta thấy gọi như vậy sẽ khiến chúng ta trở nên thân mật hơn."
Sở Nguyệt Thiền lắc đầu đáp: "Sở Nguyệt Thiền tạm thời vẫn chưa quen với chuyện này, Đại trưởng lão hay cho Nguyệt Thiền thời gian từ từ thay đổi."
Bạch Tử Phàm gật đầu đồng ý với Sở Nguyệt Thiền, còn trong lòng thầm nghĩ:
"Nữ nhân thật là vô tình a, chơi xong liền chuyển mặt, đêm qua mới còn liên miệng gọi ta là hảo ca ca, Phàm ca ca, Chủ nhân ngài tha cho Thiền Thiền của ngài đi. Vậy mà hôm nay đã trở nên lạnh nhạt, một câu Đại trưởng lão, hai câu Đại trưởng lão như vậy."
.....
Chia tay Sở Nguyệt Thiền, rời khỏi Ổ Không cốc, Bạch Tử Phàm một đường tiến tới Sở thành.
Hôm trước, khi vừa vào Ổ Không cốc, hắn nghe được mấy tên đệ tử Ma Môn đối thoại với nhau về việc Tiêu gia vì hối lộ bọn hắn việc gì đó, mà không ngừng đưa nữ nhân cho đám đệ tử Ma Môn này nhằm làm quà lót tay.
Nhận thấy việc này đáng nghi, sau khi bán xong những viên Độc dược cho đám đệ tử Ma Môn, Bạch Tử Phàm đã dò hỏi thêm tin tức ở Tiêu gia.
Mấy tên đệ tử Ma Môn liền không do dự nói ra tiết lộ tin tức này với Bạch Tử Phàm.
Vì đối với bọn chúng, Bạch Tử Phàm khi ấy không khác gì là chúa cứu thế, vừa mới cứu vớt sinh mạng của bọn chúng, nên chỉ cần Bạch Tử Phàm hỏi gì bọn chúng đáp nấy.
Hơn nữa, đám đệ tử Ma Môn cũng sợ làm phật lòng vị Cao nhân trước mắt này, khiến vị Cao nhân ấy đổi ý, thu hồi lại Độc dược vừa bán ra của mình.
Mà chuyện ở Sở thành, suy cho cùng chỉ là một thành trì nhỏ bé, vị Cao nhân trước mắt này hỏi đến, có lẽ cũng chỉ xuất phát từ lòng hiếu kỳ mà thôi.
Trước khi đi, Bạch Tử Phàm không quên gửi một lá thư về Thái Âm Giáo, vì hắn sợ rằng, Khô Lâu Ma Quân sẽ có mặt ở đó.
Vừa đi Bạch Tử Phàm vừa cảm thán nguồn nguyên khí dồi dào đang chảy trong cơ thể của mình hiện tại.
Hiện giờ tu vi của Bạch Tử Phàm đã đột phá tới Tông Sư Cảnh đỉnh phong nhờ thông qua song tu với Sở Nguyệt Thiền.
Chỉ trong vòng một đêm, Bạch Tử Phàm đã tăng tiến lên một cảnh giới mới, tiến cảnh nhanh như vậy nhưng căn cơ của Bạch Tử Phàm lại vô cùng vững chắc, khiến Bạch Tử Phàm không khỏi cảm thán về độ thần kỳ của《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》.
Chỉ trong một đêm đã giúp tu vi của hắn tiến xa đến như vậy, điều này nếu để cho những tu sĩ hay Khí Vận Chi Tử nào đó, không dám gần gũi nữ sắc, ngày đêm cực khổ tu luyện, liều mạng xông vào bí cảnh để tranh đoạt cơ duyên đột phá tu vi biết được.
Bọn họ nhất định sẽ tức giận phun huyết mà chết.
Khi Bạch Tử Phàm hắn chỉ nằm một chỗ, tận hưởng hương vị của cuộc sống cũng có thể đột phá tu vi.
Đối với Sở Nguyệt Thiền, hiện tại Bạch Tử Phàm đã không còn lo lắng, khi mà hiện tại chỉ cần hắn cho Sở Nguyệt Thiền đủ tình yêu, cùng lợi ích trong đó, Sở Nguyệt Thiền chắc chắn sẽ không bao giờ nổi lên dị tâm nào đối với hắn.
Mà ngược lại, Sở Nguyệt Thiền sẽ toàn tâm toàn ý đối với hắn.
....
Ổ Không cốc
Tuy rằng cuộc tranh đoạt vị trí đệ nhất Thiên khiêu Minh Nguyệt Quận đã kết thúc, nhưng khung cảnh của ngày hôm nay vẫn náo nhiệt như cũ.
Thậm chí, còn náo nhiệt hơn cả hôm qua.
Bởi vì hôm nay chính là buổi lễ Sở Nguyệt Thiền nhận lấy phong hào đệ nhất Thiên kiêu Minh Nguyệt Quận.
Bên dưới đã không biết có bao nhiêu tên nam nhân đang xô đẩy, chen lấn nhau để chọn vị trí tốt nhất, để mong mỏi chiêm ngưỡng cái dung nhan tuyệt sắc của Nguyệt Thiền tiên tử, dù chỉ là một lần.
Chỉ thấy bọn họ liên tục xô đẩy nhau, trên miệng thì nói không ngừng nói lớn:
"Các huynh đệ tránh ra, để ta lên trước, ta có 3 bích."
"Các huynh đệ tránh ra, để ta lên trước, ta có phiếu bé ngoan."
Các huynh đệ tránh ra, để ta lên trước, nhà ta 3 đời có công với Thái Âm Giáo."
Cứ như vậy đám người này không ngừng chen lấn nhau, tạo ra một khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Ở phía trên hàng đầu tiên, 2 có vị hảo hán nào đấy, sau khi đã lấy ra 3 bích cùng phiếu bé ngoan của mình, bọn đã được đưa lên phía trước.
Chỉ thấy lúc này, 2 người bọn họ đang thì thầm với nhau việc gì đó:
"Huynh đệ, Người có thấy hôm nay Sở Nguyệt Thiền tiên tử có chút lạ không?"
"Lạ chỗ nào?"
"Ta thấy dáng đi Nguyệt Thiền tiên tử của có chút lạ."
"À, huynh đệ, ngươi chưa nghe đến sự tích truyền kỳ của Nguyệt Thiền tiên tử sao? Ngày hôm qua, Nguyệt Thiền tiên tử của chúng ta một người một kiếm độc chiến quần Ma, nên ta nghĩ tiên tử đã bị thương, hôm nay bước đi của nàng mới chập chững như vậy."
"Phải rồi, cũng không biết là do đầu óc của ta đen tối, hay ta ngu ngốc nữa, điều này sao ta lại không nghĩ ra chứ? "
Trên đài cao Sở Nguyệt Thiền khuôn đỏ lên vị xấu hổ, nàng phải cắn răng nhịn đau qua từng bước đi của mình, nếu không có ý chí kiên cường của nàng chèo chống, sợ rằng đôi chân của nàng đã mềm nhũn ngã xuống từ lâu rồi.
Cũng may, lúc này Sở Nguyệt Thiền đã đeo một chiếc khăn che mặt, thêm một phần khí chất giông tiên tử, nên không một ai ở đây có thể nhìn ra được vẻ mặt khác thường của nàng.
Sở Nguyệt Thiền trong lòng thầm hận Bạch Tử Phàm: "Thật là cái tên không có lương tâm, đối xử với người ta mạnh bạo như vậy, hại người ta xấu hổ trước mặt bao người."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.