Chương trước
Chương sau
Ngoài miệng thì Thái vũ vui vẻ nói như vậy, nhưng trong lòng nàng lại tiếc nuối nghĩ:
"Chẳng lẻ chiếc áo giáp kia lần này lại phát huy đúng hiệu quả vốn có của nó?"
"Không thể nào a, lần trước ta đã thử mặc qua nó rồi mà, nó ngay cả 1 kích của cường giả Đại Tông Sư Cảnh cũng không chịu nổi, nói gì đến 1 kích của cường giả Địa Cực Cảnh."
"Chẳng lẻ chiếc áo giáo này có công năng đặc thù, lần đầu chưa phát huy hết tác dụng của nó, đến lần thứ 2 nó mới phát huy tác dụng?"
Thắc mắc nhiều như vậy, nhưng Thái Vũ cũng không dám hỏi Bạch Tử Phàm, vì một khi nàng hỏi ra sẽ đồng nghĩa với việc nàng tự nhận mình đưa cho Bạch Tử Phàm một chiếc áo giáp dởm, gián tiếp đẩy hắn đi chết.
Còn Bạch Tử Phàm, nghe đến câu nói của Thái Vũ, hắn liền dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng: "Cô nàng này lại muốn một lần nữa hố chết ta sao?"
Hắn mở miệng nói: "Sư Tỷ đừng khách khí, chỉ là chút truyện nhỏ, Tử Phàm nào dám vì chút chuyện này mà mơ tưởng đến bảo vật trên người Sư tỷ chứ. Vậy nên tốt nhất Sư tỷ vẫn nên giữ những pháp bảo đó lại, để từ từ tận hưởng chúng đi."
Bạch Tử Phàm trong lòng khiếp sợ còn chưa tan, trừ khi hắn ngại mình sống lâu hoặc muốn xuyên không lần nữa mới đám đi thử pháp bảo trên người Thái Vũ.
Vậy nên khi Thái Vũ mời chào, hắn nào dám đáp ứng nàng ta!!
Thái Vũ nghe vậy mỉm cười, khách sao với hắn thêm vài câu nữa, rồi hỏi sang chuyện khác: "Đúng rồi Bạch Tử Phàm, sao ngươi lại sống xót được trước sự truy đuổi của 2 tên Địa Cực Cảnh Ma Môn vậy."
Bạch Tử Phàm đáp lời: "Là do Giáo chủ nương nương của chúng ta đến kịp thời, ta mới may mắn giữ được cái mạng nhỏ này của mình."
"Sư tỷ nàng không biết đâu, đứng trước 2 tên Địa Cực Cảnh sợ hãi cỡ nào, đến một câu cũng không dám nói, nhưng rất may Giáo chủ nương nương của chúng ta đã xuất hiện kịp lúc, để giải cứu con tim mềm yếu này của ta."
Thái Vũ nghe gật đầu nói: "Giáo chủ nương nương của chúng ta lợi hại đó là điều không phải bàn, sau này người là đệ tử của Thái Âm Giáo, người sẽ có nhiều cơ hội chứng kiến uy phong của Giáo chủ hơn. "
Dứt lời Thái Vũ tạm thời cũng không biết nói thêm câu gì với Bạch Tử Phàm, thế là nàng đi tới chỗ của của nhóm tỷ muội bên này.
Phía bên này Nhị trưởng lão, nàng thấy đệ tử của mình tiến đến gầng, nàng ngay lập tức bảo:
"Nguyệt Thiền sao ngươi lại vào đây, tình hình bên ngoài thế nào rồi?"
— QUẢNG CÁO —
Thái Âm Điện tuy rằng là nơi đệ tử thân truyền cũng không đủ quyền hạn để vào, nhưng làn Thái Âm Giáo xảy ra đại loạn, những quy tắc ấy xem như tạm thời bị bỏ qua một bên.
Sở Nguyệt Thiền trả lời sư phụ: "Sư phụ người của các phái chính đạo đã đến, bọn người của Huyết Thần Giáo cùng Ma Môn thấy vậy đã ngay lập tức rút lui."
Nhị trưởng lão nghe vậy thì gật đầu, rồi nàng giật mình nhớ đến chuyện gì, ngay lập tức nói: "Nguyệt Thiền các người mau bái kiến Giáo chủ đi!!"
Nghe được lời nhắc nhở của Nhị trưởng lão, các nữ đệ tử khác lúc này mới phát hiện ra Giáo chủ nương nương thần thánh của các nàng đáng nghiêng ngươi ngồi trên ghế chủ tọa.
Các nàng lập tức kinh hô, thầm trách mình hồ đồ, bị cảnh tượng trước cửa Thái Âm Điện dọa sợ, gây nên tâm thần bất định, thế là quên mất nhìn trước nhìn sau, bỏ xót mất chuyện vô cùng quan trọng này.
Thế là các nàng nhanh chóng tụ họp lại với nhau, rồi đồng nhịp cùng nhau hành lễ với Ngu Yên Vũ.
"Chúng đệ tử thân truyền Thái Âm Giáo bái kiến Giáo chủ."
"Chúng đệ tử thân truyền Thái Âm Giáo bái kiến Giáo chủ."
Ngu Yên Vũ phất lên tay ngọc, ý bảo các nàng đứng lên, Ngu Yên Vũ cũng không muốn chấp nhất với các nàng chút chuyện nhỏ nhặt này.
Ngu Yên Vũ đứng đây vươn đôi vai thon của mình một cái, rồi quay sang nhìn đến các vị trưởng lão của Thái Âm Giáo bảo:
"Các vị trưởng lão hãy thay ta giải quyết tên Doãn Chí Bình cùng những tên nam trưởng lão đang hôn mê trong pháp trận ngoài kia đi."
Khi Ngu Yên Vũ dứt lời, lập tức trong hư không xuất hiên mấy đạo nguyên khí thay các vị trưởng lão, chấp sự của Thái Âm Giáo giải khai khải phóng ấn.
Đối với Doãn Chí Bình, hiện giờ Ngu Yên Vũ đã không cần thiết ra tay với hắn ta nữa, khi mà sinh cơ trên ngươi của hắn ta đã gần như đoạn tuyệt.
Với tính cách của Ngu Yên Vũ, đối phó với một tên có tu vi thấp hơn mình quá nhiều, nàng đã phải tụ hạ uy danh của mình để ra tay với hắn, bây giờ khi mọi chuyện để định, nàng không muốn tiếp tục làm chuyện mất mặt này nữa.
Vậy nên Ngu Yên Vũ dự định đi nghỉ ngơi, tiếp tục dùng Âm Dương Phượng Hoàng Diễm để luyện hóa phần Cực Âm Chí Khí còn xót lại trên người, để sớm ngày khôi phục tu vi như xưa.
— QUẢNG CÁO —
Thì bỗng nhiên Ngu Yên Vũ như cảm ứng được gì, thế là nàng chuyển đôi phượng nhãn của mình, nhìn về phía chính cửa đại điện của Thái Âm Giáo.
Con mắt của Ngu Yên Vũ lóe lên một đạo ánh sáng, như thể nhìn xuyên qua thời không, bảo quát quanh vùng đại địa của Thái Âm Giáo.
Ngay sau đó Ngu Yên Vũ bay ra Thái Âm Điện. Sử dung nguyện lực vào thanh âm nói lớn:
"Khô Lâu Ma Quân, nếu đã đến rồi còn không hiện thân!!"
Bạch Tử Phàm nhìn thấy động tác của nhanh chóng Ngu Yên Vũ, hắn có chút giật mình, chẳng lẽ còn có một đại nhân vật nào đến đây nữa?
Vì dáng vẻ nghiêm túc này, hắn chưa từng thấy xuất hiện trên thân Ngu Yên Vũ bao giờ. Dù cho là lúc một mình nàng đối pháo với cả 2 vị cường giả lừng danh Huyết Thần Giáo giáo chủ và Ma Môn môn chủ.
Khi thấy Giáo chủ nương nương của mình, đã bay ra Thái Âm Điện, các vị trưởng lão của Thái Âm Giáo cũng chạy nhanh theo chân của Giáo chủ.
Các nàng đoán rằng chỉ có cường địch nguy hiểm tới giá lâm tới đây, nếu không Giáo chủ nương nương cũng se không nghiêm túc như vậy.
Vì đầy là lần đầu các nàng trông thấy, Giáo chủ nương nương chủ động ra ngoài sơn môn nghênh đón cường địch.
Bạch Tử Phàm thấy, nhì về phái nhóm đệ tử thần truyền Thái Âm Giáo một, rồi cùng theo chân các nàng chạy ra.
...
Phía bên ngoài Thái Âm Giáo
Khô Lâu Ma Quân đang đạp trời mà đứng trong một góc kín đạo, nghe được lời nói vang vọng trời xanh từ Thái Âm Giáo phát ra, khiến Khô Lâu Ma Quân vồ cùng bất ngờ, vẻ của hắn đã khó nén nổi vẻ khác nhiên, ở trên miệng nói thầm:
"Tiểu nha đầu này vậy mà có thể nhận ra sự tồn tại của ta?"
La Kiệt đứng cạnh bên Khô Lâu Ma Quân, vẻ mặt hoảng hốt thầm nghĩ:
"Ma Quân đại nhận đã chủ động ẩn mình che dấu khí tức, vậy mà vẫn bị Ngu Yên Vũ phát hiện ra, điều này sao có thể?"
— QUẢNG CÁO —
"Chẳng lẻ Ngu Yên Vũ còn lợi hại hơn cả Ma Quân đại nhận?"
"Phì...không thể nào....không thể nào!!"
"Ta đang nghĩ lung tung cái gì vậy."
Chỉ mới có ý nghĩ như vậy thôi, La Kiệt lập tức tóc gáy dụng lên, bác bỏ đi ý nghĩ điên rồ này của mình.
Khô Lâu Ma Quân cũng đã cảm nhận được có một nguồn thần thức đang không ngừng quét tớt trên người hắn.
Khô Lâu Ma Quân biết mình đã không thể che dấu được nữa, thế là phất tay một cái, bảo với La Kiệt:
"Nếu nàng ta đã phát hiện ra chúng ta, chúng ta cũng nên ra ngoài kia gặp nàng ta một chút, ta cũng muốn xem rốt cuộc nàng ta là thần thánh phương nào!!"
Dứt lời Khô Lâu Ma Quân cùng La Kiệt hóa thanh hai đạo vòng xoáy đen, sau đó biến mất ở bên ngoài Thái Âm Giáo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.