Trước kia Bạch Tử Phàm chỉ thán phục Tặc Văn Kiếm Đế phần lớn là dựa vào ảnh hưởng trong ký ức của hắn, nhưng bây giờ dựa vào bài thơ trước mắt này khiến hắn càng thêm kính trọng Tặc Văn Kiếm Đế, khi còn sống Tặc Văn Kiếm Đế, ắt hẳn là một anh hùng, đầu đội trời, chân đạp đất.
Cũng chỉ có người như vậy mới sáng tác ra được bài thờ tràn đầy khí phách như thế.
Nhìn vào ngôi mộ phía trước, Bạch Tử Phàm lắc đầu than: "...Chỉ tiếc....chỉ tiếc...dòng thời gian giết chết đi những anh hùng, bụi năm thắng chôn vùi đi những chiến tích của họ. Dù khi còn sống có họ cỡ nào lừng lẫy, nhưng khi chết đi rồi, chỉ còn lại một đống xương tàn."
Lãnh Nhược Tuyết nhìn Bạch Tử Phàm một cái, thật không ngờ, hắn còn là một người đa sầu, đa cảm như vậy
Bạch Tử Phàm đỡ Lãnh Nhược Tuyết đi đến trước mộ phần, Lãnh Nhược Tuyết lập tức quỳ trước nói: "Thần nữ Lạc Thần Tông đời thứ 18, Lãnh Nhược Tuyết bái kiến sư tổ."
Nói xong, Lãnh Nhược Tuyết lạy ba lạy, vừa lúc nàng lạy xong, mộ bia tự động phát ra một tia sáng vào tay của nàng.
Dần dần trong tay Lãnh Nhược Tuyết hiện ra một bức họa quyển dày, họa quyển tự động mở ra, truyền thông tin vào đầu của Lãnh Nhược Tuyết, Lãnh Nhược Tuyết thấy ngay được những dòng chữ sắc nét, cứng cáp, hiên ngang của Tặc Văn Kiếm Đế lưu lại: "Người vào được đây chỉ có thể là đệ tử của Lạc Thần Tông ta, xem như là có duyên với ta, ta một đời tung hoành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-bat-ta-lam-phan-dien-ma-ta-chi-la-tieu-lau-la/941444/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.