Ở một nơi cách rất xa Tắc Bắc hoang mạc.
Nơi đây núi non trùng điệp, chính giữa của dãy núi non ấy có một tòa núi cao chót, mà hùng vĩ vô cùng. Đây cũng chính là Nam Sơn Thái Âm Giáo.
Bầu trời trong xanh, có vài đám mây đang phiễu đãng ở trên không, Thái Âm Giáo chỗ sâu nhất có một tòa cung điện xa hoa, trong cung điện không chỉ rộng lớn, mà còn rất hoa lệ, bốn chiếc cột chống giữ đại điện được giáp vàng lên, càng thể hiện nét xa hoa của nó, từng cái ưu mỹ giống như bốn con chim Phượng hoàng tung cánh bay lên trời cao.
Trong một căn phong xa hoa lộng lẫy này, những tiếng đàn du dương đang được vang lên theo từng nhịp, tiếng đàn êm tai ấy khiến người nghe có cảm giác thư thái rõ ràng, nó đang được thể hiện qua từng chiếc bàn tay nhỏ của các tỳ nữ trong cung điện.
Ở sau tầm màn che, như cách biệt với thế giới bên ngoài, khiến người khác không thể nào biết được trong đó là ai và có chuyện gì trong đó không?
Có lẽ, cái tràng cảnh náo nhiệt này có vẻ như Ngu Yên Vũ đang cố ý tạo ra để cho mọi người thấy nàng vẫn luôn còn khỏe mạnh, tận hưởng niềm vui thú của cuộc sống.
Trong màn che, hàn khí ngập trời, còn trên thân thể mềm mại của Ngu Yên Vũ đang bị một màn sương lạnh bảo phủ. Thế nhưng có vẻ nàng đã quá quen với việc này.
Nàng vẫn một bộ dạng ung dung, nhàn dỗi, một tay chống đầu, nằm nghiêng người tận hưởng những bản nhạc du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-bat-ta-lam-phan-dien-ma-ta-chi-la-tieu-lau-la/941439/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.