Chương trước
Chương sau
•••
Trên không trung.
Nhóm người Nạp Lan Yên Nhiên đang nhìn lấy Lâm.
“Chúng ta là người Vân Lam Tông! Mong các hạ tránh đường để chúng ta đi!”
Cát Diệp lên tiếng nói.
“Vân Lam Tông? Vậy ngươi chẳng là Cát Diệp đi?”
Lâm giả ngu hỏi.
“Chính là tại hạ! Các hạ có thể tránh đường được chứ?”
Cát Diệp rùng mình. Bởi nam tử trước mắt hắn vậy mà hắn không nhìn ra được tu vi.
Điều đó là tất nhiên, Đấu Giả Ngũ Tinh mà đòi xem thấu Đấu Linh Nhất Tinh, hoang tưởng.
“Tránh đường có thể nhưng nói mục đích của các ngươi đến đây! Bằng không thì đừng hòng!”
Lâm nhẹ nhàng nói. Cả 3 nghe vậy thì liếc nhìn nhau một hồi rồi Cát Diệp đứng ra nói:
“Không giấu gì các hạ! Chúng ta đến đây là để đến Tiêu Gia để từ hôn giúp cho vị này!”
Cát Diệp vừa nới vừa chỉ tay về phía Nạp Lan Yên Nhiên.
“Hô! Từ hôn Tiêu Gia? Tiêu Viêm à?”
Lâm nhẹ nhàng nói.
“Ngươi biết hắn?”
Lúc này Nạp Lan Yên Nhiên mới mở miệng nói.
“Cứ cho là vậy đi! Vậy chắc hẳn cô nương là Nạp Lan tiểu thư đi!”
Lâm giọng trêu đùa nói.
“Đúng vậy! Ta là Nạp Lan Yên Nhiên. Tại sao ngươi lại biết?”
Nạp Lan Yên Nhiên cẩn trọng hỏi. Bởi cái hôn sự này chỉ có Gia Chủ 2 nhà là biết rõ, một ngoại nhân không có khả năng biết.
“Thì Tiêu Chiến nói cho ta chứ từ đâu!”
Lâm nhún vai cười nói. Về khoản diễn xuất thì chắc có mỗi anh Quân Mạc Tà của Dị Thế Tà Quân mới vượt qua được Lâm a.
“Vậy công tử đã biết mục đích của chúng ta rồi thì có thể tránh đường được chứ?”
Nạp Lan Yên Nhiên nói.
“Ây dà! Vậy thì Tiêu Gia sẽ ấm ức lắm a! Cô nương không biết nếu làm vậy thì tên Tiêu Viêm sẽ uất hận cô lắm đấy! Thậm chí là khiến cho mặt mũi Tiêu Gia bay sạch, khi đó Tiêu Gia và Nạp Lan Gia sẽ không chết không thôi đấy!”
Lâm cười cợt nói. Nghe Lâm nói thì Nạp Lan Yên Nhiên chấn động, nàng không nghĩ chỉ vì đi từ hôn mà lại mang đến hậu quả như vậy.
“Mặc dù vậy nhưng ta vẫn muốn từ hôn với tên phế vật đó!”
Nạp Lan Yên Nhiên kiên định nói. Tương lai nàng chính là cường giả mà Tiêu Viêm thì chỉ là người bình thường. Có thể xứng đôi với nàng sao, tất nhiên là không rồi.
“Nạp Lan cô nương chắc chắn?”
Lâm hỏi lại.
“Chắc chắn!”
Nạp Lan Yên Nhiên kiên định đáp.
“Được! Vậy ta sẽ giúp cô nương một tay!”
Lâm nói. Nghe vậy thì cả 3 người sững sờ. Ban đầu cứ tưởng Lâm sẽ ra tay ngăn cản cơ.
“Vì sao?”
Nạp Lan Yên Nhiên vô thức hỏi.
“Hửm? Ý cô nương là sao?”
Lâm giả ngu hỏi.
“Tại sao ngươi lại giúp ta? Ta tưởng ngươi sẽ ngăn cản!”
Nạp Lan Yên nói. Nàng và nam tử trước mặt không hề quen nhau, thậm chí theo như lời hắn nói thì hắn có mối quan hệ nào đó trong Tiêu Gia. Việc Nạp Lan Yên sẽ làm cho Tiêu Gia mất mặt, hắn có thể không ngăn cản sao.
“Ta thích thì ta làm! Ý kiến? Với lại...”
Lâm nhàn nhạt đáp.
“Với lại...?”
Lâm lại nói tiếp, nhưng lần này, thâm âm lạnh lẽo băng hàn khiến cho nhiệt độ xung quanh giống như giảm mạnh.
“Với lại tên Tiêu Viêm đó dám có sát ý với ta. Đương nhiên với một con chuột thì không đáng ra tay, nhưng cũng phải hành hạ mà chơi chết hắn!”
Nói đến đây thì Lâm bộc phát khí tức Đấu Vương Nhất Tinh của mình ra.
“Đấu...Đấu Vương?!”
Cả 3 người Nạp Lan Yên Nhiên chấn động. Không nghĩ đến nam tử trước mắt này thực lực khủng bố, tâm tình cũng ác ma không kém.
“Về Vân Lam Tông phải dặn dò bọn đệ tử tránh gây sự với tên sát tinh này mới được!”
Cát Diệp thầm nghĩ. Nhìn nam tử trước mắt mới chỉ 16 17 tuổi vậy mà tu vi đã là Đấu Vương. Nếu có thể lôi kéo gia nhập Vân Lam Tông thì lại càng tốt, thiên phú như này tương lai Đấu Tôn Đấu Thánh cũng không phải nói xuông.
“Không ngờ hắn khủng bố đến vậy!”
Nạp Lan Yên Nhiên thì bây giờ đã hoàn toàn ngơ ngác nhìn lấy Lâm. Bởi nàng cũng là một người truy cầu sự cường đại, mà nam nhân trước mắt này thì thực lực khủng bố đã không thể dùng định lý bình thường mà nói chuyện rồi.
“Không biết các hạ danh tính? Và làm thế nào để giúp chúng ta?”,
Cát Diệp lên tiếng nói.
“Ta là Diệp Lâm! Còn về cách thì không! Ta vẫn sẽ giúp các ngươi từ hôn! Còn việc Tiêu Gia nếu định làm khó Nạp Lan Gia, ta sẽ tự xuất thủ mà giải quyết!”
Lâm nhẹ nhàng nói. Nhưng trong đó lại là sự bá đạo. Nếu ai tinh tường sẽ hiểu những lời đó. Ý của Lâm chính là cứ từ hôn thoải mái, Tiêu Gia mà đến thì ta một tay ra ngăn trở. Phải nói là quá bá khí.
Người khác nói thì có thể bọn hắn không tin, nhưng nam tử trước mặt này thì lại khác hoàn toàn. Với thực lực là Đấu Vương thì Tiêu Gia còn ghê khó dễ gì được. Chưa kể đến, nếu có thể bồi dưỡng ra quái thai như vậy thì thế lực có thể tầm thường sao?
“Các ngươi đi nghỉ ngơi chuẩn bị ngày mai tiến nhập Tiêu Gia đi! Ta về trước!”
Lời vừa dứt thì Lâm cũng biến mất theo, bỏ lại 3 người.
“Không biết tên Tiêu Viêm kia ăn ở thế nào mà lại đi trêu chọc tên quái thai đó vậy?”
Cát Diệp nhịn không được lên tiếng. Nạp Lan Yên Nhiên không lên tiếng nhưng cũng thầm tán đồng với Cát Diệp. Lâm quá mức quái thai.
•••
Tiêu Gia.
Phòng của Lâm.
“Thế là xong việc của Nạp Lan Yên Nhiên! Ngày mai diễn kịch nữa thôi! Còn hôm nay thì nên đi làm việc giúp Huân Nhi chứ nhỉ?”
Lời vừa dứt thì Lâm cũng biến mất theo.
Tối đến, trong phòng Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến hiện tại đã ngủ say, hắn không hề biết rằng đang có một người khác đang ở trong phòng hắn.
“Ây da! Tên này ngủ ngon phết nhỉ?”
Lâm thầm nghĩ. Có trộm vào phòng mà còn nghe say như vậy được thì Lâm phải nể phục tên này lắm rồi.
“Vào việc thôi nào!”
Lâm bắt tay vào công việc. Vận dụng Đấu Khí trong thể mà dò xét khắp phòng để tìm cáu nhẫn trữ vật của Tiêu Chiến.
“Đây rồi!”
Sau một hồi tìm kiếm thì cuối cùng Lâm cũng tìm đươc. Đương nhiên Lâm dùng một chút thủ đoạn để lấy ngọc bội ra khỏi nhẫn trữ vật mà Tiêu Chiến không biết.
“Cuối cùng cũng lấy được!”
Lâm lấy không phải vì dùng cho bản thân mà là cho Huân Nhi. Hắn vốn đã là siêu việt Đấu Đế thì còn cần gì cái ngọc bội này.
“Xong rồi! Bye nhé!”
Lâm biến mất khỏi căn phòng và rời đi.
•••
Trong phòng của Huân Nhi.
Huân Nhi đang ngồi xếp bằng mà tu luyện.
“Hù!”
Một giọng nói vang lên phía sau Huân Nhi.
“Aaaa! Có ma!”
Huân Nhi kinh hoảng mà la hét.
“Haha! Là ta đây!”
Lâm tức cười trước phản ứng của Huân Nhi.
“Xú phu quân! Dám trêu thiếp!”
Huân Nhi đấm liên tục vào ngực của Lâm nhưng bất quá, đấm như gãi ngứa ấy.
“Rồi rồi! Không trêu nàng nữa! Xem ta mang thứ gì đến này!”
Lâm lấy ra ngọc bội đưa nó cho nàng.
“Đây là...”
Nàng đã đoán trước thứ này là gì rồi nhưng vì cần xác nhận từ Lâm.
“Là thứ nàng luôn tìm kiếm a!”
Lâm xoa đầu nàng nói. Huân Nhi nghe vậy thì vui mừng không thôi. Tưởng rằng sẽ không có cách nào lấy được nó. Không ngờ phu quân của mình lại lấy dễ dàng như vậy.
“Được rồi! Nếu vui mừng như vậy thì cũng nên thưởng cho phu quân một chút chứ nhỉ?”
Lâm cười tà nói. Nghe vậy thì Huân Nhi cũng đỏ mặt, bất quá vẫn chủ động cởi sạch y phục ra.
“Để thiếp thưởng cho chàng!”
Nói xong, Huân Nhi đè Lâm xuống, chủ động cởi y phục cho hắn.
Lâm thấy vậy thì hài lòng. 2 tay cũng không để rảnh rỗi mà hướng bộ ngực của nàng mà nhào nặn.
Sau một lúc thì Huân Nhi cũng cởi sạch y phục của hắn.
Lâm để Huân Nhi quỳ xuống, hắn đứng lên, để cự long ngay miệng nhỏ của nàng. Huân Nhi cũng hiểu ý mà mở miệng nhỏ của mình ra mà cho cự long tiến vào.
“Ưm...sướng!”
Cảm nhận được đầu lưỡi của Huân Nhi đang liếm láp cự long khiến hắn cảm thấy khoái lạc trào dâng. Huân Nhi cũng rất là điêu luyện khiến hắn thỏa mãn không thôi.
Sau một hồi thì cự long co giật, bắn thẳng vào miệng của nàng.
Phụt
“Ưm...”
Do cự long vẫn còn ở trong miệng của nàng nên toàn bộ tinh hoa bắn thẳng vào trong. Huân Nhi cũng cố gắng nuốt xuống.
“Bảo bối, làm tốt lắm!”
Lâm hài lòng xoa đầu nàng.
“Đương nhiên! Mà ở dưới của thiếp cũng ngứa lắm rồi! Chàng mau cho thiếp!”
Huân Nhi nói với giọng điệu dâm đãng, tay đưa xuống phía dưới vạch ra mép tiểu huyệt đã ẩm ướt của nàng khiêu khích lấy cự long của Lâm.
“Tới ngay!”
Phốc
Lâm hưng phấn đâm thẳng cự long vào tiểu huyệt của nàng.
“Aaaa...sướng!”
Bạch Bạch Bạch
“A...sướng...sướng quá...mạnh...mạnh lên chút!”
“Aaa...sướng...sướng quá...phu quân!”
Bạch Bạch Bạch
Từng tiếng rên rỉ, từng tiếng va chạm xác thịt vang lên.
“Aaa...thiếp ra...thiếp raaa!”
“Ta cũng ra đây!”
Phụt Phụt
Sau gần 100 cú đâm thì cự long cũng co giật, bắn một dòng tinh hoa trắng đục vào thẳng hoa tâm của nàng.
Nhưng Lâm nào chỉ như thế, hắn lật nàng lại rồi tiếp tục chinh phạt với đủ loại tư thế.
Bạch Bạch Bạch
Cứ như vậy, xuân sắc tràn ngập khắp căn phòng.
Sau 4 tiếng, Huân Nhi đã hết sức kháng cự mà vô lực nằm xuống. Lâm cũng buông tha nàng, đặt nàng xuống rồi hắn ôm nàng rồi chìm vào giấc ngủ.
•••
Ngày hôm sau.
Bây giờ đã là gần trưa.
“Ấy chết! Hôm nay có đại sự!”
Lâm vội vàng mặc lại y phục chuẩn bị rời đi. Trước khi đu thì Lâm cũng không quên hôn lên trán của Huân Nhi một cái rồi mới rời đi.
Lâm chạy một mạch đến Phòng Nghị Sự thì thấy ở đây đã tập trung gần hết các cao tầng của Tiêu Gia. Bất quá không khí có vẻ căng thẳng.
“Ngươi nói lại lần nữa xem!”
Tiêu Chiến lên tiếng nói.
“Tiểu nữ muốn từ hôn với Tiêu Viêm!”
Nạp Lan Yên Nhiên lên tiếng.
“Nếu ta không đồng ý?”
Tiêu Chiến hậm hực nói. Nếu đồng ý chả khác nào nói Tiêu Gia sợ Nạp Lan Gia?
“Đồng ý hay không thì Tiêu Tộc Trưởng cũng phải đồng ý!”
Cát Diệp lên tiếng nói.
“Ngươi là cái gì mà chen mồm vào nơi này?”
Tiêu Chiến tức giận nói.
“Ngươi...”
Bốp Bốp Bốp
“Hay cho câu ngươi là cái gì mà chen mồm vào nơi này!”
Một giọng nói nam tử từ ngoài truyền vào khiến toàn bộ cao tầng Tiêu Gia đều chấn kinh. Họ biết nam tử này là ai. Tên công tử thần bí sống ở Tiêu Gia suốt 1 năm qua, Diệp Lâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.