Chương trước
Chương sau
Trong một đình viện ở Nga My Phái.
Tại đó thì có khoảng 6 thân ảnh đang ngồi đối diện với nhau.
Đương nhiên, trong số đó thì có Lâm cùng hai lão bà của hắn và một nữ đệ tử được hắn vừa thu làm nữ hầu.
Sự thật đôi khi khá phũ phàng khi mà không chỉ Kỷ Hiểu Phù mà ngay cả Tuyết Di cũng muốn có một thị nữ ở bên. Trước uy áp của mấy lão bà của hắn thì hắn cũng đành thở dài mà đáp ứng. Mà nữ đệ tử này lại chính là nữ đệ tử mà hắn nhìn quen quen kia.
Nữ đệ tử đó tên là Tô Mộng Thanh, còn lý do mà Lâm cho rằng quen quen thì nàng có dung mạo giống đến 98% cô em họ khi trước của hắn. Nếu nhìn sơ sơ thì rất dễ nhầm lẫn hai người là một. Vốn ban đầu hắn định xem nàng là tiểu muội muội của hắn nhưng bị mấy nữ tranh làm thị nữ.
Ở đối diện chính là Tuyệt Diệt Sư Thái cùng với một nữ đệ tử ở đây.
“Cẩm Nghi Sư Muội, đã lâu không gặp!”
Kỷ Hiểu Phù lên tiếng chào nữ đệ tử kia. Nữ đệ tử đó chính là Bối Cẩm Nghi, tiểu sư muội của Kỷ Hiểu Phù và Chu Chỉ Nhược. Theo nguyên tác thì nàng chính là người luôn đứng về phía của Kỷ Hiểu Phù và Chu Chỉ Nhược mỗi khi bị Đinh Mẫn Quân gây sự.
“Hiểu Phù Sư Tỷ...!”
Bối Cẩm Nghi ánh mắt hơi rưng rưng nói. Trong sự kiện đi Quanh Minh Đỉnh thì không có mặt nàng nên không biết về việc Kỷ Hiểu Phù còn sống.
Cho đến tận bây giờ, khi mà Lâm nghe Kỷ Hiểu Phù muốn gặp lại một tiểu sư muội thì hắn đã đồng ý và kêu Tuyệt Diệt Sư Thái cho gọi nàng đến gặp.
Ngoài dự liệu chính là hắn đâu có mời bà ta đâu mà bà ta tự nhiên ngồi như không thế, đã vậy còn thưởng thức trà của Kỷ Hiểu Phù pha cho hắn. Nếu không phải trước đó nàng xin hắn không được động vào Tuyệt Diệt Sư Thái thì hắn đã một chưởng cho bà ta bay tít ngoài xa rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Kỷ Hiểu Phù quá mức nhân từ. Trong lòng Lâm thầm nghĩ sau này đi chiến đấu quy mô lớn thì không thể mang nàng theo.
“Thế Tiệt Dệt Su Thai đến đây có việc gì?”
Lâm ánh mắt lười biếng chuyển sang Tuyệt Diệt Sư Thái hỏi. Đương nhiên giọng điệu chính là muốn đuổi người đi.
Tuyệt Diệt Sư Thái nghe vậy thì trên trán nổi lên hắc tuyến, bất quá nghĩ lại dù bản thân có tực giận cũng không thể làm bị thương được Lâm nên đành nén cơn giận xuống, trầm giọng nói:
“Ta đến là vì tò mò!”
“Tò mò? Tò mò chuyện giường chiếu?”
Lâm ánh mắt hài hước, nhếch miệng lên cười nói.
Phốc
Tuyết Di đang thưởng thức trà thì xém chút phun ra một ngụm. Ở với Lâm lâu ngày đương nhiên nàng cũng biết là phu quân nàng đang chơi trò cà khịa Tuyệt Diệt Sư Thái đây mà.
Không chỉ riêng Tuyết Di mà đến cả Kỷ Hiểu Phù cũng che miệng cười mỉm. Mặc dù nàng không cho hắn động vào sư phụ nàng nhưng cà khịa thì vẫn có thể chấp nhận.
“Ngươi...”
Tuyệt Diệt Sư Thái vẻ mặt không được tự nhiên nhìn lấy Lâm. Bất quá biểu hiện cũng chỉ là biểu hiện ra mà thôi, nào dám giơ tay múa chân với hắn. Bà còn chưa muốn Nga My Phái vì bà mà bay màu a.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Bộ bà chưa bao giờ được ân ái trong chuyện nam nữ bao giờ à?”
Lâm nhếch miệng cười thầm nói. Theo nguyên tác thì Tuyệt Diệt Sư Thái cùng với Cô Hồng Tử là một cặp, bất quá Cô Hồng Tử vì đi gạ kèo solo với Dương Tiêu mà dẫn đến thua thảm.
Sau đó, Cô Hồng Tử vì chấp nhận được sự thật phũ phàng là thua dưới tay Dương Tiêu nên dẫn đến cái chết. Bất quá, cái chết của hắn chả liên quan gì đến Dương Tiêu khi mà trên đường trở về thì bị người khác chặn giết, cướp lấy Ỷ Thiên Kiếm.
Trước đó thì Ỷ Thiên Kiếm vốn tồn tại ở Nga My Phái, đồng thời cũng là vật trấn phái của Nga My Phái. Nhưng vì khi đó Cô Hồng Tử muốn tranh cao thấp với Dương Tiêu mà đến xin mượn Tuyệt Diệt Sư Thái. Khi đó, trước yêu cầu của Cô Hồng Tử thì Tuyệt Diệt Sư Thái nào có thể từ chối. Bởi bà vốn có ý với Cô Hồng Tử mà.
Sau đó, khi biết Cô Hồng Tử chết đi thì trong lòng Tuyệt Diệt Sư Thái thầm nghĩ rằng cái chết của Cô Hồng Tử là do Dương Tiêu gây ra và về sau, bà cũng xem Minh Giáo là tử địch, không chết không thôi.
“Hừ!”
Tuyệt Diệt Sư Thái hừ một tiếng và không thèm để ý đến Lâm nữa. Đơn giản là bà không thể làm gì được hắn.
“Bà muốn hỏi về cách hồi sinh người chết đúng không?”
Thấy Tuyệt Diệt Sư Thái không phản ứng gì với lời của hắn nữa nên bèn vào thẳng vấn đề nói.
“Sao ngươi biết?”
Tuyệt Diệt Sư Thái chấn kinh. Bà chưa hề mở miệng nói lời nào, vậy mà Lâm đã nói đúng chỗ ngứa của bà.
Chỉ có riêng Kỷ Hiểu Phù và Tuyết Di là bình tĩnh trước lời của Lâm. Các nàng đã lâu xem hắn không phải người bình thường rồi, xem là Thần cũng có khả năng a.
“Ta làm sao biết thì bà không cần phải biết!”
Lâm trầm giọng nói:
“Hồi sinh thì ta có cách! Bất quá phải có giao dịch thỏa đáng với bổn Công Tử!”
Việc hồi sinh nào dễ như vậy, lần trước Kỷ Hiểu Phù là hắn may mắn có được tấm vé triệu hồi nhân vật a. Hiện tại, mặc dù hắn có Luân Hồi Nhãn nhưng cũng phải có điều kiện nhất định thì mới làm được.
“Không biết Tiền Bối cần thứ gì?”
Nghe Lâm nói là có thể thì Tuyệt Diệt Sư Thái thay đổi thái độ nói chuyện với hắn.
“Quay xe nhanh đấy!”
Lâm thầm nghĩ. Trước đó thì mặc dù kiêng kỵ thực lực của hắn nhưng vẫn chưa chịu phục, bây giờ nghe đến hắn có thể đáp ứng yêu cầu thì thay đổi hẳn thái độ. Quả nhiên phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách a.
“Tạm thời thì chưa biết! Khi nào cần sẽ cho người đi nói với bà!”
Lâm nhàn nhạt nói. Dù sao thì hắn còn ăn bá...à lộn, làm khách ở đây dài dài thì cần gì gấp gáp.
“Ta hiểu! Vậy ta xin cáo từ!”
Sau đó thì Tuyệt Diệt Sư Thái đứng dậy rời đi. Bởi mục đích đến gặp Lâm đã được hoàn thành.
“Yêu khiến con người ta hành động một cách ngu xuẩn a!”
Nhìn bóng lưng của Tuyệt Diệt Sư Thái rời đi thì Lâm chống cằm lên nhẹ giọng nói.
“Chẳng phải chàng cũng như thế?”
Tuyết Di lên tiếng phản bác. Nhớ lại sự việc Ma Vương làm bị thương mấy tỷ muội của nàng, hắn đã phẫn nộ đến mức mà bộc phát cả tu vi thực sự ra để đánh cho Ma Vương phải trốn thì trong lòng hiện lên một chút tự hào.
“Ta thì khác a!”
Lâm nhún vai nói. Đương nhiên là không thể so sánh hắn với Tuyệt Diệt Sư Thái được. Mặc dù hắn yêu mấy lão bà của hắn nhưng hắn sẽ không hành động một cách thiếu suy nghĩ như Tuyệt Diệt Sư Thái. Chỉ vì sai lầm trong lối suy nghĩ mới dẫn đến mối hận với Dương Tiêu, sau đó thì là chia cách Dương Tiêu và Kỷ Hiểu Phù.
Bất quá, trong vấn đề này thì hắn lại thầm cảm ơn bà ta vì đã cho hắn một Kỷ Hiểu Phù ôn nhu thiện lương như vậy. Nếu không phải vì hắn biết đến nguyên tác thì sẽ không thể cảm thương cho số phận của Kỷ Hiểu Phù được.
“Mà hình như hai nàng lại bắt đầu lười tu luyện rồi nhỉ?”
Lâm bẻ lái sang vấn đề khác nói. Tu vi cả Tuyết Di và Kỷ Hiểu Phù kể từ khi còn ở Già Lam Học Viện thì vẫn dừng lại ở Đấu Hoàng Nhất Tinh.
“Bọn thiếp đâu có lười đâu! Chỉ là không biết vì sao tu vi không còn tiến triển thuận lợi như trước!”
Tuyết Di lên tiếng đáp thay cho Kỷ Hiểu Phù. Bởi Kỷ Hiểu Phù còn đang bận tâm sự với Bối Cẩm Nghi nên nàng không muốn phá bầu không khí.
“Các nàng là bị sao thế Hệ Thống?”
Nghe lời của Tuyết Di thì Lâm thầm hướng Hệ Thống hỏi. Mấy vấn đề tu luyện thì hắn thực sự không rành. Bởi đối với một tên chơi hệ cày cấp như hắn thì tu luyện chả nhanh bằng đi đập quái và boss để thu kinh nghiệm a.
[Các nàng đang trong giai đoạn tích lũy]
Hệ Thống đáp.
“Giai đoạn tích lũy? Nói cụ thể xem nào!”
Lâm nhíu mày trước vài thứ mới lạ.
[Do hai nàng là được ký chủ hồi sinh khi mà Hệ Thống vẫn chưa hoàn thiện. Mà việc hồi sinh các nàng cũng như việc lập trình ra một chuỗi mã code rồi tổng hợp chúng lại thành một thực thể. Đồng nghĩa là sẽ có một quãng thời gian các nàng tu vi bị kẹt lại. Nhưng sau đó thì sẽ tăng nhanh như diều gặp gió]
Hệ Thống đáp.
“Vậy ý của ngươi chính là cơ thể của các nàng được ngươi dùng một loạt các câu lệnh để tái tạo lại và thay đổi đôi chút để có thể thực thể hóa. Kết quả là các nàng sẽ có một cơ thể không khác gì người sống nhưng có nhược điểm chính là sẽ có một giai đoạn các nàng bị kẹt tu vi và sẽ kích phát tu vi khi đến một thời điểm nhất định. Mà cái hạn chế đó chính là do ngươi chưa hoàn thiện nên trong quá trình tái tạo cơ thể dẫn đến thiếu sót?”
Lâm tiếp thu thông tin mà Hệ Thống nói rồi tổng hợp lại.
[Bingo! Ký chủ thật thông minh!]
Hệ Thống tán thưởng nói. Qua các đời chủ nhân mà nó phục vụ chắc chỉ có mỗi Lâm là có thể được nó tán dương nhiều như vậy.
“Vậy còn Dược Trần thì sao?”
Lâm thắc mắc hỏi. Bởi trước đó thì Dược Trần cũng được hắn hồi sinh a.
[Dược Trần vẫn bị tình trạng đó! Bất quá là do lão vốn đã là cường giả nên cơ thể đó chỉ là khôi phục lại tu vi thực chứ không tiến xa thêm như hai nàng nên ảnh hưởng không quá rõ rệt]
Hệ Thống đáp.
Nghe vậy thì Lâm gật đầu đồng tình. Nhưng nếu nói như vậy thì khả năng cao là Dược Trần sẽ đạt đến tu vi cao hơn sao. Thật đáng chờ mong a. Nếu được thì hắn hy vọng lão có thể đánh ngang tay với hắn để hắn có người để luyện tay a.
“Nàng yên tâm! Qua một thời gian thì tu vi các nàng sẽ tăng nhanh như diều gặp gió a!”
Lâm cười nói.
“Vậy sao! Liệu có thể mạnh như chàng không?”
Tuyết Di hưng phấn hỏi. Từ khi được chứng kiến phu quân nàng bộc phát thực lực thật sự thì nàng luôn có một mong muốn chính là có thể đạt được thành tựu giống với hắn về mặt tu vi.
“Hừm! Hệ Thống, ngươi nghĩ sao?”
Trong trường hợp mà phải phân tích thử xem người ở các Vị Diện có thể đạt đến cấp độ của hắn không thì hắn bó tay. Bởi với cái cấp 350 thì chắc cả Vũ Trụ chỉ có Thần mới đủ sức đánh với hắn.
[Có thể!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.