Chương trước
Chương sau
Gia Mã Đế Quốc.
Già Lam Học Viện.
Phía bên trên không trung chính là 4 thân ảnh gồm có Lâm, Lưu Trung, Kỷ Hiểu Phù và Tuyết Di.
Đương nhiên lần này đi Ỷ Thiên Vị Diện thì Lâm mang theo dàn chiến lực mạnh nhất gồm có hắn và Lưu Trung. Kỷ Hiểu Phù là vì lý do lo lắng cho Dương Vô Hối nên đòi hắn dẫn theo. Còn Tuyết Di thì là vì tỷ muội tốt của Kỷ Hiểu Phù nên cũng đòi đi theo.
Lần này Lâm không dẫn theo dàn chiến lực mạnh trong Hậu Cung của hắn là vì đề phòng Hồn Thiên Đế và Tiêu Viêm trog lúc không có mặt hắn ở đây thì tấn công Hàn Tuyết mấy nữ.
“Đại Nhân! Chúng ta sắp đánh trận à?”
Lưu Trung tò mò hỏi.
“Có khả năng là vậy!”
Lâm nhàn nhạt đáp. Một kẻ ngoại lai mà có thể làm biến đổi của Ỷ Thiên Vị Diện thì hơi khó tin a. Trừ khi là có một lượng lớn quân lực.
“Chúng ta đi thôi!”
Lâm nhìn ba người còn lại nói. Nhìn vẻ mặt khẩn trương vì lo lắng cho nhi nữ của Kỷ Hiểu Phù thì hắn cũng phải đẩy nhanh tiến độ thôi.
Ngay sau khi Lâm nói lại với Kỷ Hiểu Phù sơ lược về tình hình ở Ỷ Thiên Vị Diện thì sắc mặt nàng nhợt nhạt hơn rất nhiều. Mặc dù trong đó thì hắn không đề cập đến nguy cơ Dương Vô Hối sẽ chết nhưng trực giác của một người mẹ mách bảo nàng là nhi nữ của nàng đang gặp nguy hiểm nên cũng khẩn trương yêu cầu hắn lập tức đến Ỷ Thiên Vị Diện.
Hiện tại, trước sự việc gấp gáp này thì Lâm cũng đã tập hợp chúng nữ lại để nói về bản thân là một xuyên không giả.
Đương nhiên là sau khi nghe xong thì các nữ một mặt khó tin vào những gì Lâm nói nhưng rất nhanh các nàng đều tin khi mà hắn nói ra từng số phận của các nàng nếu không có hắn can thiệp. Đồng thời thì hắn cũng mở mang cho các nàng một số con hàng thuộc về thời đại của hắn khiến độ tin cậy vào lời nói của hắn cao hơn hẳn.
Quay lại thực tại thì Lâm hướng Hệ Thống nói.
“Sử dụng Vé Xuyên Không Qua Vị Diện! Vị Diện chỉ định là Ỷ Thiên Vị Diện!”
[Ting, sử dụng thành công]
[Quá trình xuyên không sẽ diễn ra ngay bây giờ]
Âm thanh Hệ Thống vừa dứt thì một lỗ hổng không gian hiện ra trước mắt Lâm.
“Đi thôi!”
Lâm nắm lấy tay của Tuyết Di và Kỷ Hiểu Phù rồi phóng thẳng vào lỗ hổng không gian.
Theo sau Lâm thì Lưu Trung cũng phi theo sau.
•••
Ỷ Thiên Vị Diện.
Trên Quang Minh Đỉnh thuộc địa phận của Minh Giáo.
Từ đằng xa thì có thể thấy được một lượng lớn tu sĩ bao vây khắp tứ phía của Quang Minh Đỉnh.
Đương nhiên trong số đó đa phần vẫn là những tu sĩ đến từ Lục Đại Môn Phái có trong Giang Hồ.
Bên trong Quang Minh Đỉnh, nơi mà Minh Giáo tọa lạc.
Ở bên trong chỉ thấy Minh Giáo bị Lục Đại Môn Phái vây công.
“Lục Đại Môn Phái thật là uy phong a! Lấy nhiều đánh ít!”
Bên phía Minh Giáo, một nam tử lên giọng khinh thường nói.
“Hừ! Đối với Ma Giáo thì chúng ta cần gì công bằng?”
Bên phe Lục Đại Môn Phái, một tên trung niên lên tiếng nói.
“Ngươi...”
Đám người thuộc Minh Giáo nghiến răng nghiến lợi nhìn đám người bên Lục Đại Môn Phái nói. Bầu không khí nghiêm trọng đến cực hạn khi mà Lục Đại Môn Phái nhất quyết đưa Minh Giáo vào diện Ma Giáo.
Ầm
Bất chợt, dị biến phát sinh. Phía bên trên của hang động, một cái lỗ to đùng hiện ra. Theo đó thì 4 thân ảnh đáp xuống dưới sự chứng kiến của đám người.
“Ở đây náo nhiệt phết nhỉ!”
Một nam tử trong đám người mới đến lên tiếng. Đương nhiên 4 người đến chính là Lâm cùng 2 lão bà và thằng đệ.
“Hiểu Phù?!”
Tuy nhiên sự kinh ngạc của đám người không dành cho Lâm mà là dành cho Kỷ Hiểu Phù. Chuyện cũng dễ hiểu khi mà nàng vốn đã chết, bây giờ lại xuất hiện có thể không chấn kinh sao.
“Sư phụ, đã lâu không gặp!”
Kỷ Hiểu Phù mặc dù chết dưới tay của Tuyệt Diệt Sư Thái nhưng nàng không hề hận bà ta. Có lẽ vì nàng vẫn còn nhớ đến công ơn dưỡng dục của bà.
“Hiểu...Hiểu Phù...muội...muội còn sống?!”
Bên phía Minh Giáo cũng có một giọng nói vang lên. Đó chính là Dương Tiêu, cựu phu quân của Kỷ Hiểu Phù.
“Đã lâu không gặp, Dương Tiêu!”
Kỷ Hiểu Phù lạnh giọng nói như biểu thị việc Dương Tiêu và nàng đã không còn dính líu gì với nhau.
Đáp Dương Tiêu một tiếng thì Kỷ Hiểu Phù đã bước đến chỗ một nữ tử tầm 17 18 tuổi ở kế bên Dương Tiêu, cũng chính là nhi nữ của nàng, Dương Vô Hối.
“Hối Nhi, cuối cùng Mẫu Thân cũng gặp lại ngươi!”
Kỷ Hiểu Phù ánh mắt nhu hòa nhìn lấy Dương Vô Hối. Mặc dù nàng không muốn dính líu đến Dương Tiêu nữa nhưng Dương Vô Hối sở hữu một nửa Huyết Mạch của nàng, có thể tù bỏ được sao.
“Mẫu...Mẫu Thân! Người còn sống?”
Dương Vô Hối rưng rưng nước mắt nhưng vẫn chưa tin vào những gì diễn ra trước mắt. Nàng đã tận mắt chứng kiến Tuyệt Diệt Sư Thái một chưởng lấy đi sinh mạng của Mẫu Thân nàng. Vậy mà lại có thể nhìn thấy người thật đang sống sờ sờ ở đây, cứ như một giấc mơ vậy.
“Đợi xong việc thì Mẫu Thân sẽ kể đầu đuôi mọi chuyện sau đó cho ngươi nghe!”
Kỷ Hiểu Phì mỉm cười nói.
Nhìn cảnh mẹ con đoàn tụ thì Lâm cũng hài lòng mà bắt tay vào công việc. Ánh mắt hắn đảo vòng xung quanh để tìm một thân ảnh. Nhưng rất tiếc là không thấy thân ảnh đó ở đâu.
Người mà Lâm tìm chính là Trương Vô Kỵ, Thiên Đạo Chi Tử ở Ỷ Thiên Vị Diện. Bất quá điều kỳ lạ là hắn không cảm nhận được khí tức nào của Trương Vô Kỵ ở đây.
Do là một Thiên Đạo Chi Tử nên bên trong cơ thể sẽ có một khí tức vô hình khá giống với Thiên Đạo. Tiêu Viêm cũng như vậy. Điều này được Lâm phát hiện khi mà hắn lên tới 80 thì hắn cảm nhận được một khí tức lạ có trong Cổ Huân Nhi, Vân Vận, Mỹ Đỗ Toa mấy nữ.
“Xem ra tác động của kẻ ngoại lai chính là tác động lên chính Trương Vô Kỵ nên mới khiến Thiên Đạo nơi này hỗn loạn như vậy!”
Lâm thầm đưa ra đánh giá sơ bộ về vấn đề mà hắn cần giải quyết.
“Các hạ là ai? Vì sao lại xông vào nơi này?”
Trong lúc Lâm đang suy nghĩ về vài thứ thì một giọng trung niên vang lên. Trong giọng điệu là mười phần cảnh giác. Bởi bọn hắn không cảm nhận được tu vi của bốn người vừa xuất hiện.
“Ta là Diệp Lâm! Một người bình thường đi ngang qua đây hóng chuyện thôi!”
Lâm nhún nhẹ vai nói.
“...”
Cả đám người ánh mắt cá chết nhìn Lâm, thầm nghĩ:
“Có tên nào bình thường mà có thể phá nát lớp đá kia và tạo một lỗ to đùng như vậy?”
“Hửm...”
Mặc kệ đám người nghĩ gì về Lâm, hắn bỗng nhiên cảm nhận được khí tức khá là quen thuộc trong đám người.
“À, ra là vậy!”
Lâm như hiểu ra điều gì, truyền âm cho Lưu Trung nói:
“Hướng 11 giờ, tên đứng hàng thứ 2 sau hai tên đầu hàng kia!”
“Đã hiểu!”
Lưu Trung truyền âm đáp, tay ngưng tụ Linh Khí, một chưởng đánh về vị trí mà Lâm chỉ định.
“Nguy hiểm! Mau tránh ra!”
Thấy một quyền đang hướng đám người chưởng đến thì mấy tên dẫn đầu vội vàng tránh né.
“Aaa!!!”
Đương nhiên là cả đám người đã tránh né thành công nhưng riêng tên mà Lâm chỉ định thì vẫn bình tĩnh đứng đó.
Ầm
Bị một chưởng tập kích mà bản thân vẫn không hề di chuyển khiến cho tên đó bị dội lại phía sau, va chạm vào vách tường hang và tạo thành một lỗ to ở đó.
“Hô! Không bị gì?”
Lâm nhíu mày khi thấy từ vị trí cái lỗ vừa xuất hiện thì tên vừa bị chưởng nhẹ nhàng bước ra như chưa hề bị gì.
“Cái này...”
Đám người kinh dị trước một màn trước mắt. Bởi uy lực từ một quyền kia nếu tiếp trọn thì đáng lý ra tên kia đã lìa đời rồi chứ. Không thể nào mà còn nhẹ nhàng đứng dậy và bước đi được.
“Các hạ vì sao lại đánh ta?”
Tên vừa bị chưởng trừng mắt nhìn đám người Lâm nói.
“Còn giả vờ?”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Cái khí tức Ma Lực kia thì bổn Công Tử không thể lầm đi đâu được! Ta nói đúng chứ, Ma Tộc?”
Vốn từ nãy đến giờ Lâm cảm nhận khí tức khá quen nhưng lại vì mãi tìm kiếm Trương Vô Kỵ mà quên béng mất.
“Các hạ nói gì? Ta không hiểu!”
Tên đó sắc mặt biến đổi nói.
“Vẫn còn chối! Lưu Trung, đánh hắn đến khi hắn hiện ra bản thể!”
Lâm phân phó cho Lưu Trung nói.
“Vâng!!”
Lưu Trung đáp lời một tiếng. Sau đó thì cũng dịch chuyển đến trước mặt của tên kia, một quyền hướng mặt hắn mà đi.
Ầm
Một quyền đến từ một tên có cấp độ 110 như Lưu Trung, tức tương đương với kẻ sở hữu sức mạnh siêu việt trên cả Ỷ Thiên Vị Diện thì lãnh một quyền cũng xem như đanh lãnh xuyên một cú đấm của người khổng lồ vậy.
Cơ thể của tên Ma Tộc kia bị đánh văng lần nữa và tạo thêm một lỗ lớn trên vách tường phía sau đám người.
Chưng kiến một quyền khủng bố kia thì đám người có mặt tại hiện trường đều là kinh hãi tột độ.
Đặc biệt là Tuyệt Diệt Sư Thái, Đinh Mẫn Quân cũng là sắc mặt ngưng trọng. Bởi nếu người kia thực sự là Kỷ Hiểu Phù, lại còn có quan hệ với hai nam tử thần bí có thực lực khủng bố kia, thì chẳng phải trước đây mầy người các nàng đã động vào người không nên động sao.
Tên Ma Tộc bị đánh và đứng dậy lần nữa. Nhưng khác biệt ở chỗ chính là từ cơ thể Nhân Loại thì hắn đã chuyển sang hình dạng kỳ dị với thân thể nửa người nửa thú. Đôi chân thì giống với chân hưu, thân thể mang màu đen đặc trưng và cao tận hơn 2m, trên đầu là một cặp sừng, đôi mắt đỏ đục nhìn chằm vào Lâm.
“Hiện nguyên hình rồi!”
Lâm trầm giọng nói.
Trước lời nói của Lâm thì đám người kinh dị nhìn lấy thân ảnh kia. Đồng thời bọn hắn cũng cảm nhận được áp bức khủng bố đến từ tên đó.
“Từ khi nào mà ngươi biết?”
Tên Ma Tộc trừng mắt nhìn Lâm nói.
“Ngay từ khi ta đến đây! Khí tức của ngươi còn chưa bằng một góc của tên não tàn Ma Vương thì việc ẩn giấu khí tức Ma Tộc với ta là chuyện không thể nào!”
Lâm nhàn nhạt nói. Đương nhiên là chỉ có Ma Vương mới đủ trình độ để ẩn khí tức Ma Tộc để khiến hắn lơ là để Ma Vương chạy trốn.
“Ma Vương? Ngươi đã gặp Ngài?”
Tên Ma Tộc kinh nghi hỏi.
“Chuyện đó thì ngươi không cần biết!
Lâm lạnh lẽo nói:
“Bởi người chết không có tư cách mà hỏi ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.