Chương trước
Chương sau
Trong biệt viện của Lâm ở Nội Viện.
“Trà ngon!”
Đương nhiên là hắn đang thưởng thức thú vui tao nhã của hắn rồi.
“Hôm nay phu quân không lên lớp à?”
Vân Vận từ trong phòng của nàng bước đến, ôn nhu hỏi.
“Việc giảng dạy quá nhiều sẽ khiến bọn chúng chỉ biết đến lý thuyết! Cách tốt nhất là để bọn chúng tự áp dụng những thứ đó vào thực tế!”
Lâm vừa nói, vừa lấy tay kéo Vân Vận vào lòng.
“Chàng cũng ra dáng Đạo Sư đấy!”
Vân Vận cười nói.
“Vậy sao? Ta còn nghĩ là ta không hợp với công việc này đấy!”
Lâm nhún nhẹ vai nói.
“Có quỷ mới tin chàng đấy!”
Vân Vận liếc xéo Lâm nói.
“Được rồi! Thế Vận Nhi tìm ta có việc gì à?”
Lâm nhìn Vân Vận nói. Đương nhiên là có việc thì nàng mới đi tìm hắn.
“Ừm! Hoàng Thất Gia Mã đã gửi thư mời mời chàng đến Gia Mã Đế Quốc làm khách!”
Vân Vận nhẹ nhàng nói.
“À! Ta cũng xém quên mất!”
Lâm chợt nhớ lại Mỹ Đỗ Toa cũng từng nói Gia Mã Gia có đi tìm hắn.
“Vậy nàng gửi thư hồi đáp rằng tháng sau ta sẽ đến!”
Lâm vuốt vuốt mái tóc của Vân Vận nói.
“Ừm! Mà hình như chàng có chuyện gì cần tâm sự nhỉ?”
Vân Vận nhìn Lâm nói.
“Nàng nhận ra à?”
Lâm cũng không phủ nhận nói.
“Ừm! Bởi từ sau khi chàng từ Hàn Gia trở về thì giống như luôn có một chút buồn phiền vậy!”
Vân Vận nhẹ giọng nói.
“Đúng là không thể qua được mắt nàng a!”
Lâm cười khổ nói:
“Nàng còn nhớ Ma Tộc chứ?”
“Thiếp nhớ!”
Vân Vận gật đầu đáp.
“Khi ở Hàn Gia thì ta có chiến với Ma Vương, là tên mà đám Ma Tộc kia cung phụng!”
“Sau đó thì ta đã thành công đánh bại được Ma Vương!”
Lâm ngưng một chút rồi nói tiếp:
“Nhưng cứ tưởng là ta đã diệt được hắn!”
“Ai dè hắn lại trốn thoát thành công đến nơi khác và hiện tại thì giống như một mầm móng ký sinh ở nơi đó để khôi phục sức mạnh!”
“Chàng không thể đuổi theo?”
Vân Vận khó hiểu hỏi. Bởi với thực lưc của Lâm bây giờ thì ở nơi này chính là đỉnh phong. Dù cho có trốn nơi nào thì Lâm luôn có thể tìm ra.
“Trước tiên thì ta sẽ nói cho nàng biết một sự thật về ta!”
Lâm ngưng một hồi thì nói tiếp:
“Ta vốn không phải là người của Vị Diện này!”
“Ý chàng là chàng là người từ nơi khác đến?”
Vân Vận tròn xoe đôi mắt nhìn Lâm nói.
“Đúng vậy! Và Ma Tộc cũng vậy!”
“Ma Tộc không thuộc về Vị Diện này nhưng lại có thể xâm nhập vào đây!”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Nếu chàng có khả năng đi qua các Vị Diện! Tại sao lại không đuổi theo hắn?”
Vân Vận lại lần nữa tò mò nói.
“Ta sẽ đi nhưng bây giờ chưa phải lúc!”
Lâm lắc đầu nói.
“Trong tương lai thì các nàng sẽ phải đối mặt với một người cũng khá nguy hiểm! Mà ta thì không muốn đem tính mạng các nàng ra đánh cược!”
Lâm nhàn nhạt nói.
“Một người khá nguy hiểm? Ý chàng là Hồn Thiên Đế?”
Vân Vận tò mò hỏi.
“Hồn Thiên Đế chưa đủ tư cách để ta bỏ vào trong mắt! Thay vào đó thì chính là một sự tồn tại có thể siêu việt Đấu Đế chăng?”
Lâm lắc đầu nói.
Đương nhiên, người là Lâm đề cập ở đây chính là Tiêu Viêm. Một Vị Diện Chi Tử khi mà kết hợp với sức mạnh của Ma Tộc thì còn mạnh thế nào. Mặc dù Tiêu Viêm đã bị Thiên Đạo ở Vị Diện này bỏ rơi nhưng Tiêu Viêm vốn đã được hưởng một phần sức mạnh của Thiên Đạo ở Vị Diện này. Có thể coi thường được sao.
“Chàng có thật nhiều buồn phiền nhỉ?”
Vân Vận tựa đầu vào lòng ngực của Lâm, thủ thỉ nói.
“Buồn phiền thì không có nhưng ta tự trách bản thân khi đó không thể diệt sát tên Ma Vương đó!”
“Có lẽ ở Vị Diện mà hắn đến! Hiện tại đã trở thành nơi không có ánh sáng tồn tại rồi!”
Lâm trầm giọng nói.
Hắn hiểu được cái sức mạnh của tên Ma Vương kia là như thế nào. Nếu là một Vị Diện có chiến lực yếu thì không thể làm bị thương dù chỉ là vết xước nhỏ cho Ma Vương.
“Chàng cứ yên tâm! Cho chúng thiếp thời gian thì chúng thiếp sẽ đột phá đến đỉnh phong rồi cùng chàng đi giải quyết!”
Vân Vận ôn nhu nói.
“Cảm ơn nàng!”
Lâm nghe những lời của Vân Vận thì ôn nhu đáp.
Hiện tại thì hắn cảm thấy quyết định thay đổi số phận của Vân Vận là quyết định đúng đắn. Thử hỏi một nữ tử hiểu chuyện như Vân Vận mà bị tên Tiêu Viêm bỏ rời, không cưới về làm vợ. Có phẫn nộ không.
Sau đó thì Lâm nhẹ nhàng ôm lấy Vân Vận, thưởng thức hương thơm từ cơ thể nàng và cảm nhận từng đợt gió thổi trong thiên nhiên.
Nam thì tuấn tú cùng mỹ nữ trong vòng tay, một cảnh tượng nồng nặc xuân hương bao phủ lấy không gian của hai người.
[Phát động nhiệm vụ: Chữa trị cho Công Chúa
Yêu cầu: Công Chúa của Băng Tuyết Chi Thành, Băng Thanh Nhi bị người ám toán và dính phải độc. Hệ Thống yêu cầu ký chủ nhanh chân đến Băng Tuyết Chi Thành để cứu nàng.
Thời hạn mà đối tượng còn có thể sống là 7 ngày.
Phần thưởng: 2.000.000 vàng, 1 vé xuyên không qua Vị Diện
Thất bại: Ký chủ bị trừ 30 cấp]
Một cảnh tượng đang vô cùng lãng mạn thì bị chính cái Hệ Thống cò hó phá đám.
“Thật là muốn bóp cổ cái Hệ Thống này!”
Lâm thầm nghĩ. Đương nhiên đang yên đang lành mà bị phá đám ai chả bực.
[Ký chủ bình tĩnh]
[Nhiệm vụ ra là do có tên đẩy nhanh tiến trình, khiến Hệ Thống đành phải can thiệp, yêu cầu ký chủ nhanh làm việc]
Hệ Thống nói như thể lỗi sai không phải nó vậy.
“Được rồi! Vậy thì lý do cho việc bị hạ độc là gì?”
Lâm không nhớ là trong nguyên tác có phần này luôn a.
[Tần Gia ngó nghé Băng Tuyết Chi Thành nên ra tay hạ thủ với nhi nữ của Băng Vũ, Vua của Băng Tuyết Chi Thành]
Hệ Thống đáp.
“Tần Gia à! Ta éo xả giận được Hệ Thống thì sẽ xả giận lên mấy người các ngươi vậy!”
Lâm hiện lên một suy nghĩ là sẽ đồ sát cả Tần Gia.
“Phu...phu quân! Vẻ mặt chàng khó coi quá vậy?”
Vân Vận cảm nhận được sắc mặt của Lâm hơi biến đổi thì trầm giọng hỏi.
“Không có gì đâu, Vận Nhi! Chỉ là có kẻ phá đám khoảng khắc ấm áp của chúng ta thôi!”
Lâm vuốt mái tóc của Vân Vận nói.
“Cần bọn thiếp ra tay không?”
Vân Vận ôn nhu hỏi. Mặc dù không bên nhau thường xuyên nhưng Vân Vận vẫn có thể hiểu ý của Lâm là gì.
“Hừm! Vậy nàng, Nhiên Nhi, Nguyệt Nhi và Mỹ Đỗ Toa sẽ đi cùng với ta!”
Nếu Tần Gia đã ngó nghé đến cái ngai vàng kia thì hắn đoán chắc lực lượng không chỉ có Tần Gia mà sẽ có thêm vài Gia Tộc khác mà Tần Gia đã thỏa thuận từ trước.
Việc đồ sát Tần Gia sẽ do chính tay hắn làm, còn những Gia Tộc kia thì đương nhiên còn lâu mới thoát được tội phản quốc.
Hắn và chúng nữ không giết thì cũng có Băng Gia cho người đi tru di cửu tộc. Nếu số phận của đám người đó là cái chết thì phải để xem những Gia Tộc đó có đáng để hắn cứu hay không. Nếu không thì cho đi theo Tần Gia luôn cũng được.
“Vậy để thiếp đi chuẩn bị!”
Vân Vận đáp một tiếng. Sau đó thì rời khỏi lòng ngực của Lâm và đi tập hợp những tỷ muội khác.
“Cuộc đời thật ngắn ngủi a!”
Lâm nhắm mắt lại nghĩ. Ranh giới giữa sự sống và cái chết quả thật quá mong manh khi mà đối phương cường đại hơn hẳn bản thân.
[Ôi trời! Ký chủ hôm nay uống lộn thuốc hay sao mà nói ra những lời nói đầy chân lý thế?]
Hệ Thống không nhịn được mà lên tiếng nói. Biểu hiện của một Ma Đầu mỗi khi bị làm phiền của Lâm đâu mất rồi.
“Vậy sao? Có lẽ vì ta lại nhớ lại lúc mà còn là phàm nhân!”
Lâm cười nói. Sau đó thì bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ trước khi được xuyên không.
Những ký ức đó ùa về và gợi lại bao kỷ niệm với hắn. Cha, mẹ, bạn bè, những ngày tháng cùng lũ bạn cúp học đi net, trốn tránh việc nhà,…
“À rế!”
Một dòng lệ chảy vô thức chảy ra từ con mắt trái của hắn.
Đồng thời thì dị biến phát sinh.
[Chúc mừng ký chủ đã tấn cấp Tả Luân Nhãn lên Luân Hồi Nhãn!]
Đôi mắt Tả Luân Nhãn của hắn đã lên cấp và trở thành Luân Hồi Nhãn.
“Có thể ẩn nó đi chứ?”
Lâm nhàn nhạt hỏi. Hắn vẫn thích để đôi mắt ở trạng thái bình thường hơn là đôi mắt Luân Hồi Nhãn này.
[Được a! Ký chủ cứ như Tả Luân Nhãn mà làm]
Hệ Thống nói.
“Ừm!”
Lâm gật đầu đáp một tiếng. Tâm thần thả lỏng ra, đôi mắt nhắm lại và mở ra lần nữa.
“Xong!”
Lâm thành công trong việc ngưng kích hoạt Luân Hồi Nhãn và đứng dậy.
“Có lẽ nên làm chút món ăn tẩm bổ cho chúng nữ!”
Nghĩ là làm, Lâm lập tức tiến vào gian bếp và bắt đầu nấu nướng.
•••
Băng Tuyết Chi Thành.
Trong Hoàng Cung.
“Ngươi nói Thanh Nhi làm sao?”
Ở giữa đại điện, Băng Vũ, Vương của Băng Tuyết Chi Thành, đang ngồi trên ngai vàng, ánh mắt lạnh lẽo, trên trán có chút gân nổi lên, cho thấy hắn đang rất tức giận.
“Hồi bẩm Bệ Hạ! Công...Công Chúa, ta không có cách trị!”
Ở dưới ngai vàng là một lão già khoảng tầm 60 tuổi đang sợ hãi lắp ba lắp bắp nói. Lão là một Luyện Dược Sư Ngũ Phẩm được Băng Vũ triệu kiến để chữa trị cho Băng Thanh Nhi, nhi nữ của Băng Vũ.
Nhưng khổ nỗi là ngay cả lão cũng không biết Băng Thanh Nhi bị dính độc hay bị bệnh gì.
“Vậy ngươi nói xem ta sẽ làm gì ngươi?”
Băng Vũ lạnh giọng nói. Băng Thanh Nhi là nhi nữ mà hắn yêu thương nhất. Nếu nàng xảy ra chuyện thì hắn không biết phải làm sao.
“Nô...nô tài vô sách chữa trị cho Công Chúa! Nhưng hy vọng người tha cho cái mạng già này!”
Lão già cúi người quỳ xuống nói. Đương nhiên lão biết số phận sắp tới của mình.
“Người đâu! Trảm!”
Băng Vũ lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Một tên lính ở gần đó đáp. Sau đó thì tiến lại chỗ của lão già, định một đao trảm xuống.
“Không!!”
Lão già tuyệt vọng mà la hét. Vì lão biết mệnh lão đã tận.
Keng
Ngay khi một đao kia trảm xuống thì một âm thanh va chạm kim loại vang lên.
“Hay cho một Vương chỉ vì không chữa trị được cho Công Chúa mà ra tay giết người khác! Thật uy phong a!”
Theo đó thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Ngươi là ai?”
Giọng nói tuy nhỏ nhưng hành động của người đến là quá mức quỷ dị khiến đám lính trong Hoàng Cung lập tức chĩa kiếm và đao về phía người đến.
Người đến là một nam tử với mái tóc đen huyền, trên thân là một bộ Hắc Bạch Y phân biệt hai bên.
Đồng thời theo sau chính là một giọng nói tràn đầy tức giận của nữ nhân.
“Kẻ nào dám chĩa kiếm vào phu quân của chúng ta!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.