Chương trước
Chương sau
2 ngày sau.
Lộc Cộc
Hiện tại, Lâm đang cùng với ngũ nữ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, tiến về Tiêu Gia.
“Phu quân thấy thiếp đẹp không?”
Tiêu Mị cười nói. Nàng hiện tại đang mặc một cái váy dài ôm sát cơ thể màu lam nhạt, trên đầu là một cái kẹp tóc hình cánh bướm nhỏ nhỏ xinh xinh. Đơn giản nhưng đẹp
“Lão bà của ta lúc nào mà chả đẹp!”
Lâm cười nói.
Tiện nói luôn thì Tiểu Y Tiên cũng đang trong một bộ váy ngắn màu hồng nhạt kèm theo đó là một cái dây truyền được đeo ở cổ.
Huân Nhi thì là một cái váy dài ôm sát cơ thể màu bạch lam, màu ưu thích của Huân Nhi. Có lẽ do Huân Nhi vốn đã đẹp sẵn nên nàng mặc gì vào cũng đẹp.
Hàn Nguyệt thì là một cái váy dài ôm sát cơ thể màu lam băng, trên đó là vài hoa văn được thiết kế tinh xảo, kết hợp cùng với mái tóc bạch kim của nàng thì cũng không thua kém 3 nữ còn lại là bao nhiêu.
Tiêu Ngọc thì là một bộ váy dài ôm sát cơ thể màu hồng nhạt, trên đó có vài đường chỉ màu xanh đậm đối lập với màu hồng. Vẻ đẹp thì nàng không quá đẹp nhưng chủ yếu là vẻ đẹp tập trung ở đôi chân dài của nàng a.
“Mà Mị Nhi với Ngọc Nhi này! Lát nữa có thể ta sẽ chơi một vố lên đầu Tiêu Chiến a! 2 nàng không dị nghị gì hết à?”
Lâm nhìn sang Tiêu Mị và Tiêu Ngọc hỏi. Bởi dù sao thì 2 nàng cũng là con cháu của Tiêu Gia mà Tiêu Chiến lại là Tộc Trưởng nên chỉ sợ 2 nàng không thể trơ mắt nhìn Tộc Trưởng bị chơi một vố được a.
Tiêu Mị và Tiêu Ngọc 2 mắt nhìn nhau rồi Tiêu Mị nói:
“Không sao! Miễn là chàng không động đến phụ thân và mẫu thân thiếp là được!”
“Đúng vậy a! Dù sao thì ta cũng không có mấy hảo cảm với Tộc Trưởng!”
Tiêu Ngọc gật đầu phụ họa nói. Quả thật nàng không có hảo cảm với Tộc Trưởng là bởi cái thằng con trời đánh của lão, Tiêu Viêm, trong quá khứ từng nhìn lén nàng tắm. Đã vậy, Tộc Trưởng lại còn không truy cứu việc đó khiến nàng bực tức không thôi. Nay thừa dịp có sư phụ ra tay cho 2 cha con đó một vố thì sảng khoái biết bao nhiêu.
“Được rồi! Trước tiên thì lát nữa dẫn ta đi gặp nhạc phụ với nhạc mẫu cái đã!”
Lâm cười nói. Mặc dù Tiêu Gia thì hắn không để vào mắt nhưng phụ thân và mẫu thân của lão bà hắn lại khác à nha. Vẫn là nên tôn trọng những người đã sinh ra những lão bà xinh đẹp để hắn lấy về a.
Lộc Cộc
Sau một hồi hàn thuyên thì xe ngựa cũng đã đến được Tiêu Gia.
Lâm bước xuống xe ngựa đầu tiên, sau đó lần lượt đưa tay đỡ từng người các nàng xuống xe ngựa, Tiêu Ngọc cũng không ngoại lệ.
Tiêu Ngọc thấy Lâm làm ra hành động đỡ tay của nàng để nàng xuống xe ngựa thì khuôn mặt bất giác đỏ ửng lên.
“Vào thôi!”
Sau khi ngũ nữ đã xuống hết thì Lâm nhẹ giọng nói, trên tay lấy ra tấm thiệp mà đi vào.
“Hoan nghênh Diệp công tử đại giá quang lâm!”
Vừa bước vào cổng thì Tiêu Chiến cùng với 3 vị trưởng lão đã đi ra đón tiếp.
“Ừ! Ta không đến trễ chứ?”
Lâm nhàn nhạt hỏi.
“Không trễ a! Diệp công tử tới sớm hơn một chút a!”
Tiêu Chiến xoa tay cười nói.
“Được rồi! Bây giờ ta cần đi gặp phụ thân và mẫu thân của Mị Nhi trước!”
Lâm ngưng một chút rồi ánh mắt nhìn lên một vị trưởng lão nói:
“Đại Trưởng Lão có thể dẫn đường cho ta chứ?”
Dù sao Đại Trưởng Lão cũng là phụ thân của Tiêu Ngọc, lại còn có công gả nhi nữ cho Lâm thì đương nhiên hắn nhờ lão dẫn đường cũng là có chuyện cần nói với lão.
“Được! Diệp công tử đi theo ta!”
Đại Trưởng Lão làm động tác mời, nhìn Lâm nói, sau đó quay lưng bước đi. Lâm cũng gật đầu, cùng chúng nữ đi theo.
“Phụ thân! Người dạo này có khỏe không?”
Trên đường đi thì Tiêu Ngọc có tiến đến hỏi thăm Đại Trưởng Lão.
“Ta vẫn khỏe a! Từ lúc nào mà nha đầu biết quan tâm hỏi thăm đến phụ thân rồi?”
Đại Trưởng Lão liếc xéo Tiêu Ngọc nói. Bởi theo như lão nhớ thì Tiêu Ngọc mỗi lần về thăm lão thì chỉ toàn là lão đi kiếm nàng chứ ít khi nàng đi tìm lão mà hỏi thăm.
“Nhi nữ quan tâm hỏi thăm đến phụ thân mình thì có gì sai?”
Tiêu Ngọc hỏi ngược lại. Một lý do khác mà nàng chủ động hỏi thăm phụ thân nàng là muốn gây điểm với sư phụ nàng a.
“Rồi rồi! Ta cũng già rồi! Chỉ còn chờ ngươi sinh hài tử cho ta bế cháu nữa thôi!”
Đại Trưởng Lão vừa nói, vừa nhìn về hướng của Lâm.
Tiêu Ngọc nghe vậy thì khuôn mặt đỏ bừng lắp ba lắp bắp nói:
“Phụ...phụ thân nói cái gì vậy?!”
Quả thật mấy chuyện chăn gối vợ chồng thì Tiêu Ngọc mù tịt a. Chỉ có 2 ngày trước là nghe âm thanh của chuyện đó mà ra thôi.
Đại Trưởng Lão thấy nhi nữ của lão như vậy thì thầm lắc đầu thở dài nghĩ:
“Con gái lớn rồi! Lão già như ta không giữ được a!”
Sau một hồi, dưới sự dẫn đường của Đại Trưởng Lão thì nhóm của Lâm cuối cùng cũng đến nơi cần đến.
Trước mặt Lâm lúc này là một nam tử trung niên tầm khoảng 40 tuổi và một mỹ phụ cỡ đâu đó 30.
Lâm dám chắc mỹ phụ kia là mẫu thân của Tiêu Mị bởi dung mạo của nàng gần giống Tiêu Mị.
“Tham kiến Đại Trưởng Lão!”
Nhìn thấy Đại Trưởng Lão, nam tử và mỹ phụ lên tiếng nói.
“Mẫu thân! Phụ thân!”
Tiêu Mị nhìn thấy 2 thân ảnh thân quen thì kêu lên.
“Mị Nhi!”
Mỹ phụ cũng nhận ra nhi nữ của nàng, lên tiếng kêu lên.
“Hửm! Ngươi là người Hồn Tộc?”
Lâm truyền âm cho nam tử hỏi.
“Đúng vậy! Hồn Chấn lần đầu gặp mặt thưa Diệp công tử!”
Hồn Chấn trong vai phụ thân của Tiêu Mị truyền âm nói.
“Vậy còn phụ thân thật của Tiêu Mị đâu rồi?”
Lâm thắc mắc truyền âm hỏi.
“Hồi bẩm Diệp công tử! Cách đây 2 tháng thì lão ta đã bị tại hạ đoạt xá rồi!”
Hồn Chấn truyền âm đáp. Sau khi Lâm thiết lập giao kèo với Hồn Tộc thì Hồn Tộc đã xem Lâm như hảo hữu nên các chi của Hồn Tộc trên Đấu Khí Đại Lục đều biết đến Lâm.
“Vậy sao? Vậy nếu ta đem nàng đi thì ngươi cũng không ý kiến?”
Lâm cười nói, tay chỉ về phía mẫu thân của Tiêu Mị nói.
“Diệp công tử cứ tự nhiên! Nàng ta không nằm trong đối tượng mà Hồn Tộc bắt sắp tới!”
Hồn Chấn truyền âm đáp.
“Vậy thì được! Vậy ta cũng có việc cho ngươi đây! Trong thời gian tới thì hãy cố gắng ép địa vị của Tiêu Chiến xuống, nâng địa vị của Đại Trưởng Lão lên. Đại Trưởng Lão làm luôn Tộc Trưởng Tiêu Gia thì càng tốt! Ngươi hiểu phải làm thế nào rồi chứ? Còn giờ thì diễn với ta một chút!”
Lâm truyền âm nói.
“Ta hiểu rồi, thưa Diệp công tử!”
Hồn Chấn truyền âm đáp.
Trong khi mẹ con Tiêu Mị đang trò chuyện thì nào biết rằng ở bên này, 2 tên nam tử đang thầm tính toán những việc trọng đại sắp tới.
“E hèm! Tiểu tử Diệp Lâm bái kiến nhạc phụ đại nhân!”
Lâm khom người cung kính nói.
“Tốt tốt a! Tiểu tế đứng lên đi!”
Hồn Chấn cũng diễn theo, ra dáng một ông bố vợ nói.
“Tiểu tử hôm nay có mang đến chút sính lễ để dâng lên cho nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân a!”
Nói xong, Lâm lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Hồn Chấn và truyền âm nói:
“Đây là thù lao ta đưa trước cho ngươi! Ráng làm cho tốt vào!”
“Hồn Chấn sẽ không làm Diệp công tử thất vọng!”
Hồn Chấn truyền âm đáp. Quả thật có cho hắn 10 cái lá gan cũng không dám làm bể đại sự của nam tử trước mặt này.
“Đêm nay phải khiến Liễu Ngọc ngủ với Diệp công tử mới được!”
Hồn Chấn thầm quyết định. Với lại do bản thân hắn là đoạt xá nên cũng không có mấy tình cảm với Liễu Ngọc. So với việc đổi nàng để lấy tài nguyên tu luyện thì đương nhiên là quá hời rồi.
Hồn Chấn nào biết được rằng Lâm muốn mang Liễu Ngọc theo bởi 2 lý do.
Một là bản thân chồng nàng thực sự đã bị Hồn Tộc giam giữ rồi. Đến khi mà Hồn Tộc phát động tấn công vào Tiêu Gia thì lúc đó tên chồng cũng sẽ chết luôn bởi vì khi đó hắn đã hết giá trị rồi. Khi đó nàng sẽ trở thánh góa phụ.
Còn hai chính Lâm không muốn người thân của hắn dính vào xung đột giữa các phe thế lực với nhau. Mà Liễu Ngọc là mẫu thân Tiêu Mị cũng xem như người thân của hắn rồi.
Đại Trưởng Lão, phụ thân của Tiêu Ngọc cũng vậy, nhưng vì lý do lão còn trách nhiệm với Tiêu Gia nên cứ để lão ở lại Tiêu Gia. Sau đó hắn sẽ âm thầm cho người bảo vệ lão.
“Có vẻ bữa tiệc sắp bắt đầu rồi! Diệp công tử, chúng ta đi thôi!”
Trong lúc đang nói chuyện thì Đại Trưởng Lão lên tiếng ngắt ngang.
“Được! Đi thôi!”
Lâm cũng gật đầu, cùng chúng nữ đi theo Đại Trưởng Lão.
Sau một hồi thì nhóm của Lâm được dẫn đến một cái sân lớn nằm ở giữa Tiêu Gia. Ở xung quanh được sắp xếp các ghế ngồi dành cho các vị khách, ở giữa là một khoảng trống lớn, nhìn khá giống một cái võ đài.
“Mời Diệp công tử qua bên này!”
Đại Trưởng Lão mời Lâm đi về phía ghế ngồi danh dự. Lâm cũng không ý kiến gì mà cùng chúng nữ đi theo.
“Thật đông a, phu quân!”
Tiểu Y Tiên hưng phấn nói. Bởi đây là lần đầu tiên nàng được tham dự một bữa tiệc có quy mô lớn như vậy.
“Đương nhiên là đông rồi! Hầu như các Gia Tộc ở Ô Thản Thành đều tề tựu về đây mà tham dự mà!”
Tiêu Mị lên tiếng giải thích nói.
“Đông thì có đông ấy nhưng mỹ nữ đâu hết rồi?”
Lâm sờ cằm nhìn xa xa nói.
“A....đau, đau!”
Trước lời nói trên thì Lâm bị chúng nữ véo vào hông hắn với một góc 180 độ.
“Hừ! Sắc lang!”
Tiểu Y Tiên hừ lạnh nói.
“Ơ? Ta chỉ ngắm thôi mà!”
Lâm biện hộ nói. Quả thật chỉ là ngắm thì đâu đến nổi là sắc lang đâu.
“Chàng còn làm bộ? Bọn thiếp đều biết chàng ngắm rồi sẽ thu thêm nữ nhân cho xem!”
Huân Nhi cũng hùa theo nói. Sao càng ngày 2 lão bà này của hắn ngày một khó ở thế nhỉ?
“Tỷ phu!”
Đúng lúc nhóm của Lâm đang nói chuyện thì một giọng nam tử vang lên. Lâm theo phản xạ nhìn sang thì thấy một tên nam tử với một bộ y phục màu đỏ đi đến. Mà khoan, tỷ phu?
“Tiêu Ninh!”
Tiêu Ngọc lên tiếng. Nói đúng hơn thì nàng nhận ra nam tử này, hắn chính là Tiêu Ninh, đệ đệ ruột của nàng.
“Tiêu Ngọc tỷ và tỷ phu tốt a!”
Tiêu Ninh cười nói.
Bốp
Tiêu Ngọc nghe vậy thì tặng cho thằng đệ một cú cốc đầu và nói với gương mặt đỏ bừng:
“Tỷ phủ cái đầu nhà ngươi!!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.