Chương trước
Chương sau
•••
Nạp Lan Gia.
“Ý nàng là tên mặt trắng này?”
Mộc Chiến chỉ tay về phía Lâm nói.
Phốc
Nghe Mộc Chiến chỉ tay về phía Lâm, lại còn bảo hắn là mặt trắng. Chúng nữ vây quanh Lâm không nhịn được mà che miệng cười khẽ, thầm nghĩ:
“Tên này chê bản thân sống quá lâu sao?”
Ngay cả Nhã Phi cũng ôm bụng mà phì cười. Lâm thì khóe miệng co giật.
“Đúng vậy! Chàng là phu quân của ta đó thì sao?”
Nhã Phi lúc này khôi phục vẻ mặt tươi cười của nàng, kéo lấy cánh tay của Lâm nói.
Mộc Chiến nghe vậy thì còn phẫn nộ hơn. Bởi Nhã Phi đã gọi hắn là phu quân, nghĩa là nàng đã thất thân cho hắn. Mộc Chiến không phẫn nộ được sao?
“Tiểu tử! Khôn hồn thì tránh xa Nhã Phi ra!”
Mộc Chiến đe dọa Lâm nói.
“Hô! Nếu ta không làm thì sao?”
Lâm vẻ mặt khiêu khích nói.
Chúng nữ thấy vẻ mặt cùng ánh mắt lạnh nhạt của Lâm thì hiểu tên Mộc Chiến này sắp ăn quả đắng rồi. 5s mặc niệm bắt đầu.
“Thì bổn công tử đánh gãy tứ chi của ngươi!”
Mộc Chiến vẫn tiếp tục đe dọa. Đúng là không bị ăn đòn thì không biết sợ mà.
Lâm cười lạnh, tay vòng qua eo của Nhã Phi kéo vào lòng của mình, cúi đầu xuống hôn lấy nàng.
“Ưm...”
Bị phu quân của mình tập kích nhưng Nhã Phi không quá bất ngờ. Vì nàng còn từng cùng hắn luận bàn nhân sinh suốt mấy tiếng cơ mà. Chỉ là hôn thì quá bình thường. Mấy lão bà của Lâm cũng thấy quá bình thường, chỉ có Tiểu Tuyết, Thanh Lân, Lôi Mị và Nạp Lan Yên Nhiên là đỏ bừng mặt khi thấy cảnh này, thầm mắng:
“Không biết xấu hổ!”
Mà Lâm thì lại càng mặt dày thì hắn quan tâm sao?
Bên phía Mộc Chiến thì đôi mắt đã đỏ rực rồi. Tiểu tử trước mặt hắn không chỉ phớt lờ lời đe dọa mà còn hôn Nhã Phi trước mặt hắn. Thế chẳng phải là cho ăn nguyên cái tát vào mặt sao?
“Ây da! Ăn cẩu lương ngon không con trai?”
Hôn một lúc thì Lâm tách môi khỏi Nhã Phi, nhìn Mộc Chiến với ánh mắt đầy khiêu khích nói.
“Ngươi...”
Mộc Chiến giận quá nói không nên lời.
“Ngươi gì mà ngươi! Làm cẩu cô độc lắm đúng không? Nguyệt Nhi, nàng giới thiệu cho hắn vài con hầu cái trong Ma Thú Sơn Mạch cho hắn a!”
Lâm nhìn Mộc Chiến lại quay sang Minh Nguyệt nói. Chúng nữ nghe Lâm nói vậy thì không nhịn được, cúi đầu xuống ôm bụng cười khanh khách, thầm nghĩ:
“Phu quân ít có ác lắm!”
Nhìn thấy Lâm dùng bản thân ra pha trò cho mấy nữ thì Mộc Chiến lúc này như con bò tót hậm hực, muốn một chưởng dạy dỗ tiểu tử trước mặt.
“Ngươi...ngươi có dám đánh với ta?”
Một lúc sau, Mộc Chiến mới khôi phục bình tĩnh nhìn Lâm nói.
“Đánh? Bổn công tử không rảnh đánh với trẩu tre, trẻ nghé!”
Lâm xua tay nói. Có rảnh hơi lắm mới đánh với lũ trẩu tre.
“Hừ! Ngươi sợ?”
Mộc Chiến nở ra nụ cười khinh bỉ nói.
“Sợ? Bổn công tử chưa biết sợ là gì a! Đặc biệt là tên miệng còn hôi sữa như ngươi!”
Lâm nhún vai cười nói.
“Ngươi...”
Lại một lần nữa, Mộc Chiến bị Lâm khinh thường. Bây giờ không chỉ riêng chúng nữ cười mà đám công tử của các Gia Tộc cũng cười theo.
“E hèm! Chư vị, chúng ta là người có nề nếp nên đừng có cười Mộc Chiến huynh như vậy!”
Lâm đứng ra nói. Mộc Chiến nghe vậy thì tưởng Lâm đã biết sợ hắn rồi. Nhưng câu sau khiến sắc mặt hắn biến đổi.
“Người nề nếp thì nên cười trước mặt Mộc Chiến huynh a! Để huynh ấy nhớ từng người trong các vị rất biết nề nếp, lịch sự a!”
Lâm cười nói.
“Hừ! Vậy ngươi có dám chiến không?”
Mộc Chiến mặc dù tức giận nhưng vẫn phải cố kiềm nén lại. Bỏi vì chỉ cần Lâm đồng ý giao thủ thì hắn có cơ hội hành hạ hắn.
“Cũng được! Nhưng cái giá là phân nửa tài sản của Mộc Gia a! Ngươi dám không?”
Lâm làm vẻ khiêu khích nói.
“Hừ! Dám thì dám! Ai sợ ai!”
Mộc Chiến kiên định đáp. Lâm nghe vậy thì cười thầm.
“Cá dính câu rồi!”
“E hèm! Nạp Lan Gia Chủ và Nạp Lan Lão Gia có thể đứng ra làm chứng chứ?”
Lâm nhìn sang Nạp Lan Kiệt và Nạp Lan Túc nói.
Cả 2 người nghe vậy thì Nạp Lan Kiệt và Nạp Lan Túc nhìn nhau, sau đó Nạp Lan Kiệt bước lên nói:
“Được! Ta sẽ đứng ra làm chứng!”
Nghe được Nạp Lan Kiệt đã đứng ra làm chứng thì khóe miệng Lâm cong lên, nở ra một nụ cười ác ma. Nhìn thấy nụ cười ác quỷ của Lâm thì chúng nữ lại lần nữa mặc niệm cho Mộc Chiến và Mộc Gia khi mà sắp mất phân nửa tài sản.
“Vậy thì bắt đầu thôi chứ, Mộc Chiến huynh?”
Lâm mở miệng nói.
“Đến đây!”
Mộc Chiến cũng vào thế thủ. Nhưng Lâm thì không, hắn chỉ đứng đó nở ra nụ cười.
“...”
Sau một hồi thì thấy cả 2 người đứng nhìn nhau, có điều là Mộc phải thủ thế nên hơi mỏi, còn Lâm thì vẫn đứng thẳng.
“Tại sao ngươi không ra tay?”
Mộc Chiến thắc mắc hỏi. Hắn vốn định để Lâm tấn công trước, để hắn có thể dùng vũ kỹ để phản đòn lại. Nhưng mà Lâm lại không có nhúc nhích, khiến hắn rất khó hiểu.
“Ta thích!”
Lâm chỉ nhàn nhạt trả lời. Nhìn cái bộ dáng cà lơ phất phơ của Lâm khiến Mộc Chiên tức muốn nổ phổi.
“Hừ! Vậy thì tiếp chiêu đây!”
Mộc Chiến hung hăng lao vào tấn công Lâm.
Bất quá, ngay khi Mộc Chiến tiếp cận Lâm chỉ còn 10cm thì Lâm có cử động.
“Đau Đớn Ngàn Năm, Sút Bi Chi Thuật!”
Lời vừa dứt, chân phải của Lâm lấy đà, tập trung đấu khí vào chân phải, hướng thẳng 2 quả bi mà sút.
Rắc
Ngay khi cú đá chạm vào nơi đó, một tiếng vỡ nát vang lên nhưng chỉ có Mộc Chiến là cảm nhận được. Mộc Chiến cũng theo quán tính mà văng thẳng lên trần nhà, tạo ra một cái lỗ đầy kiệt tác.
Ầm
Ngay lúc đó, đám nam tử trong bữa tiệc, thậm chí là cả Nạp Lan Kiệt và Nạp Lan Túc cũng vô thức lấy 2 tay bụm nơi đó lại.
“Phù! Nguy hiểm phết!”
Lâm lúc này giả vờ đưa tay lên trán lau mồ hôi nói.
“Hể! Mộc Chiến huynh đâu rồi?”
Lâm ra vẻ ngu ngơ liếc nhìn đằng Đông rồi lại đằng Tây tìm kiếm Mộc Chiến.
“Ngươi sút hắn đi rồi. Bây giờ lại hỏi hắn đâu?”
Đám công tử của các Gia Tộc thầm mắng.
Nạp Lan Kiệt cùng Nạp Lan Túc cũng là khóe miệng co giật.
“Tiểu tử này quá ác a!”
Một lúc sau, Mộc Chiến mới từ chuyến bay xuyên không trung miễn phí mà quay trở lại và tiếp đất bằng cách cắm đầu xuống đất, 2 tay bụm chỗ đó lại.
Rầm
“AH! Mộc Chiến huynh đây rồi! Sao đang đánh nhau mà bay lên trời thế? Ở trên đó có gì à?”
Lâm lại gần ra vẻ quan tâm nói.
“(D)o (ng)ươi (ch)ứ (a)i!”
Mộc Chiến do đầu đang cắm dưới đất mà nói không ra lời.
“Ehhh! Mộc Chiến huynh nói gì? Huynh chịu thua?”
Lâm tự biên tự diễn nói.
“Nạp Lan Lão Gia a! Mộc Chiến huynh muốn ta chiến thắng! Nạp Lan Lão Gia mau công bố kết quả a!”
Lâm vô sỉ nói.
Phốc
Chúng nữ không nhịn được cười với vẻ mặt vô sỉ của phu quân các nàng. Nạp Lan Kiệt cũng là khóe miệng co giật. Hắn không ngờ tên này lầy đến như vậy.
“E hèm! Kết quả, Diệp Lâm công tử thắng! Phân nửa tài sản Mộc Gia thuộc về Diệp Lâm công tử!”
Nạp Lan Kiệt nghiêm túc nói. Mặc dù tên tiểu tế của hắn có hơi vô sỉ nhưng thực lực thì không phải bàn cãi.
Bởi lúc nãy, hắn thậm chí còn không thấy được Lâm ra bất cứ thủ đoạn nào, chỉ là thuần tốc độ và lực đạo.
“Yeah! Mấy lão bà thấy ta kiếm tiền giỏi không?”
Lâm ngay khi nghe được tuyên bố chiến thắng thì lập tức chạy về phía chúng nữ mà khoe.
Phi
Các nàng nhịn không được cười khúc khích. Không ngờ phu quân các nàng lại còn có vẻ mặt như vậy. Cái phong thái cường giả của chàng đi đâu mất rồi.
“Được rồi! Chàng lợi hại! Thế chàng định làm gì với phân nửa tài sản của Mộc Gia?”
Minh Nguyệt lên tiếng hỏi.
“Ừm! Dùng để làm sính lễ cưới các nàng a!”
Lâm nhẹ nhàng nói.
Nghe Lâm nhắc đến đám cưới thì các nữ, ai nấy đều đỏ mặt. Riêng chỉ có Vân Vận, Nhã Phi và Minh Nguyệt là nở ra nụ cười hạnh phúc. Bởi các nàng đã trao thân cho tên nam nhân trước mặt này rồi, còn thiếu mỗi hôn lễ nữa mà thôi.
Sau đó, Lâm lại tiếp tục nói chuyện với chúng nữ. Mặc kệ tên Mộc Chiến đang cắm đầu dưới đất.
•••
Ô Thản Thành.
Đấu Giá Hội.
“Đã sắp đến lúc gặp lại phu quân rồi nhỉ, Mị tỷ?”
Huân Nhi lên tiếng hỏi.
“Ừm! Sắp đến thời gian chúng ta gia nhập Già Lam Học Viện và gặp lại chàng rồi!”
Tiêu Mị cười đáp.
“Đến lúc đó thì thế nào cũng xuất hiện thêm vài tỷ muội của chúng ta!”
Tiểu Y Tiên nói.
Không thể không nói, trong 3 nữ thì Tiểu Y Tiên là hiểu cái tính hoa tâm của Lâm.
Ngoài ra trong thời gian vài tháng này, cả 3 nữ có những tiến bộ rất khủng khiếp. Điển hình là Tiểu Y Tiên đã bước vào Đấu Vương Thất Tinh, gần sát nút với Lâm rồi. Huân Nhi thì bước vào Đại Đấu Sư Bát Tinh, tu vi tấn thăng không hề nhẹ a. Còn Tiêu Mị thì bước vào Đại Đấu Sư Ngũ Tinh, cũng dí sát với Huân Nhi.
“Hihi! Phu quân ưu tú quá mà!”
Huân Nhi cười nói. Với cả sức chiến đấu trên giường của phu quân nàng thì lại quá cường hãn, không tìm thêm tỷ muội thì có ngày hắn dập cho chết a.
“Đúng vậy a!”
Tiêu Mị tán thành với Huân Nhi. Bởi thế giới thực lực vi tôn, nam nhân càng mạnh thì càng có nhiều nữ nhân bên cạnh.
“Tiểu thư!”
Đúng lúc này, một giọng nói của lão giả vang lên. Không ai khác ngoài Lăng Ảnh, hộ vệ của Huân Nhi.
“Có chuyện gì sao Lăng thúc?”
Huân Nhi nghi hoặc hỏi. Bình thường nếu không có chuyện gì thì Lăng Ảnh sẽ không xuất hiện đâu.
“Tiểu thư xem!”
Lăng Ảnh đưa ra một phong thư cho Huân Nhi. Huân Nhi cầm lấy và đọc thì sắc mặt bỗng chốc biến sắc. Nàng vò bức thư lại rồi ném đi. Tiêu Mị và Tiểu Y Tiên thấy vậy thì nhặt lên đọc nội dung, xem thử là chuyện gì mà Huân Nhi phản ứng như vậy.
“Ô ra là vậy!”
Sau khi đọc nội dung thì Tiêu Mị và Tiểu Y Tiên đã hiểu lý do vì sao nàng lại phản ứng như vậy.
Nói đơn giản là Cổ Nguyên, phụ thân của nàng đích thân đến Gia Mã Đế Quốc để kiểm tra thực lực của phu quân nàng a.
- --
Đã up đủ 4 chap cho ae.
Ae đọc vv và ngủ ngon.
Tác cũng ngủ một chút để 1h thức để viết chap cho ae đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.