Chương trước
Chương sau
•••
Ở bên ngoài thác nước.
Một thân ảnh nữ tử với mái tóc màu đen dài, khuôn mặt tuyệt mỹ, trên thân là một bộ váy dài màu tím ôm sát cơ thể, thân thể hoàn mỹ.
“Hửm? Tên chủ nhân của ta đâu rồi?”
Nữ tử này chính là A Sư, Tử Tinh Dực Sư Vương. Mà khoan, nữ? Không phải nó nói nó là đực sao?
“Ngươi là?”
Vân Vận từ hang động đi ra, nhìn thấy một mỹ nữ ở trước mắt thì trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc. Mà nàng vừa mới xưng là chủ nhân?
“Ta là Tử Tinh Dực Sư Vương! Chủ nhân là cái tên Diệp Lâm kia! Nhờ cái đống hóa hình đan của chủ nhân mà ta có thể hóa hình người được a!”
A Sư mở miệng nói.
“Ngươi là Tử Tinh Dực Sư Vương? Vậy ngươi có Tử Linh Tinh?”
Vân Vận ánh mắt lóe lên hỏi. Đương nhiên mục đích của nàng đến đây là vì Tử Linh Tinh, mang về cho đồ đệ của nàng.
“Tử Linh Tinh thì ta có! Bất quá ngươi hãy đi hỏi tên chủ nhân của ta ấy!”
A Sư nhún vai nói. Từ khi tôn Lâm lên làm chủ nhân thì làm gì cũng phải thông qua ý kiến của hắn.
“Tiểu Lâm? Vậy thì đơn giản rồi!”
Vân Vận cười nói. Mà Tiểu Lâm? Lâm nghe được sẽ có phản ứng thế nào đây.
“Ngươi xưng hô Tiểu Lâm với chủ nhân? Rốt cuộc ngươi là thế nào với chủ nhân vậy?”
Nghe Vân Vận xưng hô thân mật với chủ nhân của mình thì A Sư có chút hơi ngạc nhiên a. Bởi theo như A Sư biết thì lúc cứu Vân Vận thì chủ nhân nàng đâu có quen biết gì nhau đâu?
“Ta là...”
Nói đến đây thì Vân Vận cứng họng. Rốt cuộc nàng với hắn là như thế nào? Nàng cũng không rõ nhưng nàng lại theo bản năng mà xưng hô thân mật với hắn.
Lúc này Vân Vận mới chợt nhớ lại từ khi Lâm ngưng gảy đàn thì ngoài xưng hô ra thì nàng cũng đã làm vài động tác thân mật với hắn. Thoáng chốc, gương mặt của nàng đã đỏ như trái cà chua.
“Haizzz! Không ngờ một mỹ nhân như vậy lại rơi vào ma trảo của hắn!”
A Sư thở dài nói. Nàng cũng không ngờ mị lực của chủ nhân của mình lại khủng bố đến vậy.
“May mà lúc đó xạo với hắn ta là đực!”
A Sư thầm nghĩ. Nhưng nàng đã lầm, Lâm vốn đã biết giới tính của nàng từ lâu, thậm chí biết tên của nàng là Minh Nguyệt nữa cơ. Lúc đó hắn giả đò hỏi để đánh lừa nàng với ý định trêu chọc nàng, đợi khi nàng ăn vào Hóa Hình Đan thì hắn mới tính sổ sách với nàng.
“Thế chủ nhân đâu rồi? Tại sao ngươi lại ra đây?”
Lúc này, A Sư mới nhớ lại tên chủ nhân của mình mà hỏi.
“Hắn hiện tại bị sốt! Ta ra ngoài tìm thảo dược về làm thuốc cho hắn uống!”
Vân Vận quay về vẻ bình tĩnh vốn có nói.
“Bị sốt à? Hắn bị thiếu hụt Đấu Khí?”
A Sư hỏi. Bình thường tu sĩ ít khi bị bệnh mà sốt lại càng không có khả năng. Chỉ có thể do thiếu hụt Đấu Khí mà thôi.
“Đúng vậy! Ngoài ra thì hắn còn hao tổn về Tinh Thần Lực nữa!”
Vân Vận gật đầu nói. Nhớ lại cái dáng vẻ mệt mỏi của Lâm thì nàng lại dâng lên một chút thương xót dành cho hắn.
“Vậy thì đơn giản hơn rồi! Để ta đi về hang động lấy vài thảo dược! Ở đó ta cũng có tích trữ một ít!”
A Sư nói. Dù sao thì mấy thảo dược đó thì nàng để lại cũng không làm gì.
“Vậy đa tạ rồi!”
Vân Vận cười nói.
“Không có gì! Dù sao hắn cũng là chủ nhân của ta!”
A Sư xua tay nói. Lâm có thể giúp nàng đột phá Thất Giai Ma Thú, hắn mà xảy ra chuyện thì đại sự của nàng cũng thành công cốc sao.
Nói xong, A Sư cũng tiền về hang động của mình mà đi lấy thảo dược. Vân Vận thấy vậy thì cũng đành quay về hang động trong thác mà chăm sóc cho Lâm.
•••
Bên trong hang động.
Sau khi nhắm mắt được một lúc thì Lâm nghe được thanh âm của hệ thống vang lên.
[Nhiệm vụ: Vân Vận gặp nạn(hoàn thành)
Ký chủ nhận được Hỏa Lôi Kiếm, Uyên Ương Kiếm Pháp, giải khai thêm 2 cấp]
“Mở ra thông tin xem!”
[Nhân vật: Diệp Lâm
Tuổi: 16
Cấp: 64(Đấu Hoàng Nhất Tinh) (350: phong ấn)
Danh hiệu: Xuyên Không Giả, Thần Bếp, Đan Thần, Kẻ Truyền Dạy, Nhất Kiếm Đoạt Mệnh, Ngự Thú Sư
Huyết kế giới hạn: Sharingan cấp 3(Nhãn Thuật)
Tam Sắc Haki, Năng lực chấn động(Trái Gura Gura no Mi)
Thể chất: Hỗn Độn Thần Thể
Huyết mạch: Sáng Thế Long Thần
Vũ khí: Hắc Ảnh Kiếm, Hỏa Lôi Kiếm
Công pháp: Bạch Ảnh Kiếm Pháp(thông thạo SSS),Nguyệt Hồn Khúc(thông thạo SSS),Uyên Ương Kiếm Pháp(chưa luyện)
Pet: Pikachu
Sủng thú: A Sư(Tử Tinh Dực Sư Vương)
Điểm thành tựu: 1.700.000]
“Mà hệ thống này! Uyên Ương Kiếm Pháp là sao vậy?”
Lâm nghe cái tên hơi sến nhưng cũng khá tò mò với cái bộ Kiếm Pháp này a.
[Bộ Kiếm Pháp này là chuyên dùng cho các cặp đôi a! 1 nam 1 nữ mà luyện, song kiếm hợp bích a!]
Hệ thống giải thích nói.
Phốc
Bắt buộc phải là cặp đôi mới luyện được à? Mà Lâm là dân chơi solo mà? Cái này hơi khó à nha.
[Ký chủ đừng xem thường nó! Bộ Kiếm Pháp này có thể sáng ngang với Kiếm Pháp Thần Cấp đấy, mặc dù Kiếm Pháp này chỉ là hàng Đế Cấp mà thôi]
“Cái gì? Kinh khủng đến vậy?”
Lâm cũng giật mình không thôi. Thần Cấp thì hắn có vài món, ví dụ như Hắc Ảnh Kiếm Pháp. Ban đầu nó cũng chỉ là Đế Cấp mà thôi nhưng do Lâm kết hợp với kiến thức từ hiện đại, chỉnh sửa lại nó, sau đó lại trở thành Thần Cấp.
Vậy mà Uyên Ương Kiếm Pháp chỉ là Đế Cấp nhưng uy lực lại ngang Thần Cấp, có thể không chấn kinh sao.
“Xem ra hệ thống cũng muốn gán ghép hắn với Vân Vận đây!”
Dù sao thì phần thưởng này cũng xuất hiện khi hệ thống phát động nhiệm vụ giải cứu Vân Vận a.
“Sao ngươi chưa ngủ?”
Đúng lúc Lâm đang hào hứng thì một giọng nói như lan như ngọc vang lên.
“Vận Nhi đấy à! Ta thấy hơi khó ngủ một chút a!”
Lâm nhẹ giọng nói.
“Ra là vậy! Ta luôn thắc mắc một chuyện!”
Vân Vận nhẹ giọng hỏi.
“Hửm? Chuyện gì?”
Lâm hỏi ngược lại.
“Tại sao ngươi lại ra sức mà chữa trị cho ta như vậy?”
Vân Vận luôn tò mò muốn biết, vì lý do gì mà Lâm lại bất chấp cho bản thân cạn kiệt Đấu Khí và tổn hao Tinh Thần Lực chỉ để chữa trị cho nàng.
“Ra là chuyện đó à!”
Lâm ngưng một chút rồi lại nói:
“Cứu người thì cần lý do sao? Với lại để một mỹ nữ như nàng chết đi thì thật tiếc quá!”
Lâm cười nói. Mặc kệ cho bản thân đang rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố nở ra nụ cười.
Vân Vận nghe Lâm nói vậy thì chấn động. Nàng không ngờ Lâm lại cho ra đáp án như vậy. Bất quá, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác ấm áp lạ kỳ. Có lẽ nàng hài lòng với đáp án của Lâm.
Vân Vận trên môi nở ra một nụ cười mỉm. Nàng bước đi đến kế bên người của Lâm mà ngồi xuống, tay vén mái tóc màu lam của nàng qua một bên mà hôn xuống.
“Ưm...!”
Trước sự tập kích bất ngờ của Vân Vận, Lâm cũng vô lực phản kháng mà chỉ nằm đó mà tròn xoe 2 mắt, tận hưởng đôi môi mềm mại của nàng.
“Thật mềm!”
Lâm thầm nghĩ. Nhưng mà chuyện gì đang xảy ra? Vân Vận đang hôn hắn? Biến chuyển này cũng quá nhanh đi.
“Không lẽ bản công tử có mị lực đến vậy?”
Lâm thầm đắc ý trong lòng. Nếu sự thật là vậy thì sắp tới cưa mỹ nữ sẽ dễ dàng hơn một chút a.
Sau một hồi thì Vân Vận mới tách môi của nàng ra, nhìn lấy hắn nói:
“Đó...đó là nụ hôn đầu của của ta đó! Ngươi liệu mà chịu trách nhiệm đi!”
Vân Vận ngượng ngùng đỏ mặt quay đi chỗ khác nói. Nghe vậy thì Lâm cố gắng ngồi dậy, tay vươn ra vòng sang eo nàng kéo vào lòng.
“Được rồi! Ta sẽ chịu trách nhiệm a!”
Nói xong, Lâm mặc kệ cái cơ thể đã kiệt sức, bá đạo hôn xuống môi nàng.
“Ưm...”
Bị Lâm tập kích, Vân Vận không có phản kháng, 2 tay nàng thậm chí còn vương lên ôm lấy đầu của hắn.
Cứ như vậy, 2 người cứ hôn nhau say đắm. Thời gian như đọng lại.
Không biết qua bao lâu, cả mới tách môi nhau ra.
“Vận Nhi! Nàng thật biết cách câu dẫn ta đấy!”
Lâm cười nói. Mặc dù hiện tại rất muốn đè Vân Vận xuống nhưng cái cơ thể lại quá thảm nên đành nhịn xuống.
“Thiếp chỉ câu dẫn với chàng mà thôi!”
Vân Vận để ngón tay che lên miệng Lâm cười nói. Vân Vận nói không sai, ngay cả Cổ Hà, nàng còn chưa bao giờ câu dẫn hắn. Toàn là hắn tự biên tự diễn. Cổ Hà có tình cảm nam nữ đối với Vân Vận nhưng Vân Vận lại luôn một mực lạnh nhạt với hắn.
Vậy mà hôm nay, Vân Vận lại mở lòng với Lâm, một tên nam tử mà nàng chỉ mới gặp chỉ trong khoảng 10 ngày. Cổ Hà mà biết chắc sẽ tức nổ phổi a.
“Rồi rồi! Nhưng ta cần nghỉ ngơi! Nàng nằm xuống bồi tiếp ta đi!”
Lâm cười nói. Nói thật, hắn đã đến giới hạn rồi. Nếu còn cố nữa thì chắc sắp tới hắn sẽ ngủ say hơi bị lâu a.
“Ừm! Để thiếp bồi chàng!”
Nói xong, Vân Vận nhẹ nhàng để Lâm nằm xuống sau đó cũng nằm xuống theo, lựa chọn một vị trí thoải mái mà nằm vào lòng của hắn.
Cứ như vậy, cả 2 ôm nhau một hồi, Lâm cũng đã chìm vào giấc ngủ. Mặc dù Vân Vận còn thức nhưng không nỡ cử động khiến hắn tỉnh dậy. Thế là nàng cũng đành nằm đó làm cái gối ôm cho Lâm.
“Tình tứ quá nhỉ?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên ngoài cửa hang. Chính là A Sư đi vào.
Vừa vào, nàng đã thấy cảnh chủ nhân của mình ôm Vân Vận mà ngủ thiếp đi. Thế là nàng sinh ra một ý định tinh nghịch là đi đến trêu chọc một phen.
Bất quá, ngoài dự đoán của nàng, Vân Vận vẫn không quan tâm đến nàng mà vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lâm.
“Haizzz! Tiểu cô nương đã rơi vào lưới tình rồi a!”
A Sư lắc đầu thở dài trước tình cảnh trước mắt.
“Thôi thì đến đâu thì hay đến đó vậy! Dù sao tên chủ nhân này có vẻ cũng không khốn nạn giống lũ nam nhân kia!”
Nói xong, A Sư cũng rời khỏi hang động, bỏ lại 2 người Lâm và Vân Vận vẫn ôm nhau mà thiếp đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.