“Phù thủy các hạ! Phù thủy đại lão! Ta là Xavier! Cầu tráo nha!”
Xavier lao ra khỏi cửa nhà Firmance liền dễ dàng lẩn vào trong bóng đêm. Đám người hầu cầm chổi đuổi theo chỉ có thể chạy loạn tìm kiếm. Trong lúc đó, Xavier liền dễ dàng mà theo ngóc ngách chạy đến trước cửa nhà Lâm Y Thần nhảy nhót kêu gọi.
Căn nhà mà Lacy mua cho Lâm Y Thần nhiều năm không tu sửa, diện tích cũng không quá lớn. Một mảnh sân nhỏ dẫn đến cửa nhà. So với nhà Firmance hào hoa lộng lẫy, căn nhà miễn cưỡng tính là bình thường này cũng bị so sánh thành lều rách nát.
Xavier đứng ở sân bên ngoài kêu gọi một lúc không thấy ai ứng liền chạy vòng quanh cuối cùng tìm đến một cái lỗ to nơi góc tường. Nhìn cái lỗ đó, đừng nói là một con chuột, chó đều có thể đứng thẳng đi ra đi vào. Thật may là góc này vốn là góc khuất, có bụi cây che giấu hơn nữa cái nhà nát này cũng chẳng có gì dẫn người mơ ước được cả.
Xavier đạp lên cành khô đi vào trong sân.
Ngoài lối đi lại có phần sạch sẽ, quanh lối đi cỏ dại mọc tràn lan có vẻ tiêu điều rách nát cùng hoang vắng đến chua xót lòng người. Những con dế nhìn thấy Xavier giật mình trốn vào một bên cỏ lấp ló đầu nhìn sinh vật xa lạ.
“Phù thủy đại nhân?”
Không để ý đến xung quanh nhòm ngó, Xavier nhanh chóng đi đến trong sân lên tiếng kêu gọi.
Vẫn không có ai đáp lại.
Rụt rè một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ban-tay-vang-no-manh/3133840/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.