“Oa!”
“Thật xinh đẹp!”
Hiếm khi đám nam nhân cũng có thiếu nữ tâm thời điểm.
Lâm Y Thần theo đuôi Warrien liền có chút mở rộng tầm mắt. Warrien dừng chân trước một thanh trọng kiếm, đi đều đi không nổi.
“Trời ơi! Nhìn nàng mà xem! Thật xinh đẹp!”
“Nhìn cái thân mình này… Thực độc đáo… Một sự kết hợp tuyệt diệu!”
“Thân mình mảnh khảnh, thon dài, sống kiếm dày nặng… A, Tinh thiết cùng bột phấn xương rồng! Ta chưa từng nhìn đến thanh kiếm nào như vậy!”
Warrien ánh mắt si mê sờ sờ vuốt vuốt lại gõ gõ ngửi ngửi. Vẻ mặt của hắn siêu cấp biến thái! Trời mới biết, một thanh kiếm có cái gì đáng để mò mẫm như vậy.
Chỉ có thể nói đụng đến sở thích không có văn vẻ cũng biến thành văn nhân sao?
“Xin lỗi đã làm phiền ngài, tiểu thư tôn kính. Ông chủ của tôi, nam tước Firmance muốn mời ngài gặp mặt. Không biết ngài có thể cấp cho nam tước Firmance cái vinh hạnh này không?”
Lâm Y Thần nhận ra người này, dường như là quản gia phục vụ cho nam tước Firmance. Lúc này quản gia khom người ánh mắt chân thành nhìn Lâm Y Thần khiến cô ngại ngùng từ chối. Ông ta cũng là một con cáo già.
“Tất nhiên có thể, đây là vinh hạnh của ta mới đúng!” Lâm Y Thần gật đầu mỉm cười.
Lúc này cô không mặc lễ phục xa hoa, lộng lẫy nhưng công sức đào tạo mấy năm của Lacy cũng không phải không có tác dụng. Dù cho mặc quần áo cũ nát nhưng tư thái lễ nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ban-tay-vang-no-manh/3133788/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.