Chương trước
Chương sau
Ở trong trí nhớ của Lâm Y Thần, Peg cùng Pond vẫn luôn là cặp đôi ân ái. Bọn họ không có điều kiện sống lãng mạn của hiện đại, biểu hiện cũng không có cỡ nào nhiệt lạt nhưng vẫn luôn có mạch mạch ôn nhu. Peg sao có thể giết Pond?

Bọn họ hẳn là nhìn sai rồi chứ?

“Anna…”

Nhân chứng vật chứng đều đủ, phẫn nộ dân chúng trong làng không tha Peg chống chế. Thị trưởng vốn cùng binh lính đến để ban phát phần thưởng lúc này lại biến thành quan tòa thẩm phán một sự kiện bất hạnh vốn không nên xảy ra. Bọn họ nhanh chóng lập dàn củi, trói Peg lên giá.

Hỏa hình (thiêu chết) là hình phạt tàn khốc dành cho những mụ phù thủy tà ác.

Hiện tại, ở trong mắt bọn họ, Peg cũng chính là một vu nữ tàn nhẫn! Một ả đàn bà xấu xa, tồi tệ! Mụ đàn bà ác độc này cùng tà ác phù thủy khác nhau chỗ nào? Chính tay giết chết người chồng đáng thương, còn ý đồ vứt bỏ hai đứa trẻ dũng cảm đã giết chết mụ phù thủy ác độc, mụ đàn bà ác độc này phải chết!

“Anna…”

Dừng ở trên giá củi, Peg nhìn đến Lâm Y Thần. Peg muốn cất tiếng kêu gọi nhưng âm thanh phát ra lại nhỏ bé không ngờ. Trước đó, Peg đã bị những người dân trong làng hành hung, cả người chật vật bầm tím.

Lâm Y Thần nhìn Peg như vậy, tim đập như trống. Cô muốn tiến lên nhưng phẫn nộ dân chúng chắn mọi ngóc ngách, bọn họ giơ cao trong tay cây đuốc gào thét.

“Thiêu chết ả! Giết chết ả! Mụ đàn bà độc ác đáng chết!” Một lãng gào thét so một lãng âm thanh vang dội.

Tiếng khóc than kêu gọi của Lâm Y Thần bị tiếng gào thét lấn át chẳng còn gì.

“Anna…”

“Hành hình!” Thị trưởng lạnh lùng lên tiếng.

Những ngọn đuốc bị các thôn dân ném về phía dàn củi, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên cuốn lấy nạn nhân đáng thương cũng là món ăn bất ngờ của nó.

“A a a a a…”

Peg cuốn trong dàn củi lửa bừng bừng gào thét đau đớn. m thanh gào thét chói tai lấn át cả những tiếng hô hưng phấn của dân làng nhưng đổi lấy không phải tĩnh lặng mà là sự cuồng nhiệt hưng phấn lớn hơn nữa của dân làng.

Bọn họ hưng phấn sung sướng chính thành lập trên sinh mạng của người khác. Lâm Y Thần sợ hãi co rúm trước vẻ điên cuồng đó. Ánh mắt cô dư quang bắt được thân ảnh của Grist cùng Grill.

Hai đứa bé trước đó ẩn phía sau lưng thị trưởng cho nên không ai nhìn đến, lúc này chúng đi về phía trước, hai anh em ôm lấy nhau, nương tựa lẫn nhau nhìn Peg ở trên giàn thiêu đau đớn giãy giụa. Rõ ràng là tình cảnh ấm áp, người ở nơi này đông như vậy, xa xa giàn thiêu hơi nóng không dứt truyền đi, Lâm Y Thần lại cảm giác tay chân giống như ngâm nước đá, lạnh băng.

Grist cùng Grill đang… cười!

Lâm Y Thần rùng mình vì ánh mắt của chúng thật sự lạnh, rất lạnh.

Grist cùng Grill nhìn Peg giống như nhìn một kẻ xa lạ hoặc một kẻ thù, thờ ơ cùng sung sướng chính là thứ duy nhất Lâm Y Thần đọc được trong mắt hai đứa trẻ.

Đáng sợ!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Y Thần, Grist quay đầu nhìn về phía cô. Không hiểu sao Lâm Y Thần bản năng liền trốn tránh, đám người đông đúc đem thân mình của Lâm Y Thần che giấu hoàn toàn.

“Sao thế?” Grill ôm tay Grist nhỏ giọng hỏi.

“Luôn có cảm giác có người nhìn chúng ta!” Grist ghé vào bên tai Grill thì thầm.

“Xì, những kẻ vô dụng thôi!” Grill cúi đầu nói nhỏ.

“Ừ!”

Grist nhìn giàn thiêu thấp giọng nhận đồng.

Grist cùng Grill luôn đứng như vậy cho đến khi Peg hoàn toàn tĩnh lặng, mùi thịt nướng khét lan tỏa trong không khí, thơm nức. Lâm Y Thần cảm giác muốn nôn mửa. Những dân làng lúc này khác thường im lặng không kêu la mà nhìn về phía giàn thiêu.

“Tắt lửa đi!” Thị trưởng thở dài lắc đầu, ánh mắt như có như không liếc về phía Grist cùng Grill.

“Cảm ơn ngài!”

Grill vùng thoát khỏi vòng tay của Grist hướng về phía thị trưởng khom mình cảm ơn, khi mọi người nhìn, Grill ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt, mắt mũi khóc đến đỏ bừng, chính là cô bé lại ngoan ngoãn đứng đó lặng yên rơi lệ mà không phải gào khóc như những đứa trẻ bướng bỉnh khác. Lại nhìn về phía Grist, cậu bé tuy không khóc nhưng hốc mắt lại đỏ bừng, thân thể đơn bạc vẫn khẽ run, đôi tay nhỏ nắm chặt chịu đựng đau xót mà không nói.

“Hai đứa bé dũng cảm!” Thị trưởng ánh mắt nhu hòa xoa đầu Grill than thở.

“Thị trưởng, Grist cùng Grill là những đứa bé gan dạ trung thực. Chuyện hôm nay xảy ra cũng không phải điều chúng muốn. Chỉ là mọi chuyện đều đã như vậy, cũng không biết chúng sẽ thế nào…” Phụ tá đứng ở một bên ánh mắt dịu dàng nhìn Grist cùng Grill nói nhỏ.

“Chúng cháu…” Grill mím môi ánh mắt ngây thơ mang lên vẻ mờ mịt.

Đối với một đứa trẻ 6 tuổi, tương lai thật sự quá xa xôi. Đúng vậy, sau này chúng phải sống thế nào đây? Grist tiến lên ôm lấy Grill an ủi.

“Cháu biết hái quả dại, sau này cháu cùng Grill sẽ hái quả dại. Sẽ không bị đói! Sau này lớn lên cháu sẽ báo đáp ân đức của thị trưởng đại nhân!”

“Aizz…” Phụ tá chua xót quay đầu không nhìn cậu bé dũng cảm đang vỗ lồng ngực nhỏ bé cam đoan sẽ sống sót này.

Sao có thể chứ? Sống sót chỉ cần quả dại là có thể sao? Không hổ là những đứa trẻ.

Quá ngây thơ!

“An tâm, ta cùng phu nhân hiện tại vẫn chưa có con, hai đứa bé này rất hợp mắt ta, ta quyết định nhận chúng làm con nuôi.” Thị trưởng hướng về phía phụ tá cười.

Lâm Y Thần chưa đi khỏi làng liền nghe đến tin tức Grist cùng Grill sẽ trở thành con nuôi của thị trưởng. Thời đại này, nhận con nuôi đồng nghĩa như nuôi con đẻ, Grist cùng Grill trở thành công tử cùng tiểu thư cao quý.

Lâm Y Thần mím môi. Tin tức bay thật nhanh.

Buổi tối trước, Lâm Y Thần rời khỏi rừng cây sau đó du đãng khắp nơi trong làng. Giàn thiêu đã bị dỡ bỏ. Mảnh đất nơi đặt giàn thiêu vẫn còn bốc lên mơ hồ nóng rực. Lâm Y Thần tìm không thấy thi thể của Peg.

Lâm Y Thần suốt đêm đi ra bãi tha ma cũng tìm không đến Peg. Bọn họ đem Peg mang đi đâu?

Chạy suốt đêm, Lâm Y Thần mệt mỏi co mình vào một góc của nghĩa địa nghỉ ngơi. Trong mơ hồ, có vài bóng đen ở trong sương mù ẩn hiện. Lâm Y Thần phát hiện vì bọn họ còn nắm đèn.

Trời chưa sáng, bóng tối mù mịt, sương trắng mờ mờ, bọn họ cầm đèn lay lắt ẩn hiện một hồi sau đó biến mất giống như chưa từng xuất hiện. Khi trời sáng dần lên, Lâm Y Thần nương ánh sáng mờ mờ tiến về phía những người kia xuất hiện.

Nơi đó có một bộ khung xương không thế nào lành lặn…

Lâm Y Thần đánh giá nhìn không được xoay người nôn khan. Cuối cùng, Lâm Y Thần bào một cái hố, đem xương chôn, nhân lúc dân làng chưa toàn bộ thức dậy, một lần nữa hướng về lối đi mà mấy ngày nay đã đi quen chạy đến.

===Tác giả lật hồ sơ===

Tác giả: Ừm, đối với vụ án Mụ đàn bà đanh đá Peg giết người chồng thật thà đáng thương Pond, hiện đang ở tình trạng án treo.

Lâm Y Thần: Tôi phản đối! Chúng ta nên bắt tay vào cuộc để xác nhận chân tướng!

Tác giả: Nguyên cáo muốn chân tướng gì?

Lâm Y Thần: Ách…

Tác giả: Người bị hại Pond đã chết! Bị cáo cũng đã bị hỏa thiêu! Nhân chứng… hửm? (lật lật hồ sơ)

1809: Tác giả phát hiện manh mối gì sao?

Tác giả (cười): Không phát hiện!

1809: Vậy tác giả cười cái gì?

Tác giả: Manh mối không phát hiện nhưng trong hồ sơ có kẹp ma pháp ấn ký kêu gọi vong linh. Nói cách khác, tùy vào like, share cùng phiếu, ta xem xét gọi hồn Peg nói cho các ngươi chân tướng! Muốn biết chân tướng bị ẩn giấu thì hành động đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.