Chương trước
Chương sau
“Lâm Tuyết đang ngồi đọc sách sao?”

Hà Yến xách theo giỏ hoa quả mở cửa đi vào.

Lúc này, Lâm Y Thần ngồi trên ghế sô pha đơn kê ngoài ban công nghiêng đầu đọc sách, ánh đèn vừa vặn, không quá tối cũng không quá sáng.

Ở nơi này có thể dõi mắt xa xa vạn gia đèn đuốc huy hoàng. Trong màn đêm vô số ngọn đèn từ vô số gia đình, cửa hàng, con đường cao thấp chập trùng lộng lẫy xa hoa, giống như biển tinh quang nhân gian, đẹp đẽ say lòng người.

Lâm Y Thần có chút hiểu tại sao nhiều người yêu thích đứng ở trên cao nhìn xuống.

Không nói về quyền lực, chỉ nói về tầm nhìn, không chỉ khiến lòng người trở nên trống trải mà còn mang lại cảm giác thỏa mãn. Giống như ngắm nhìn vạn dặm non sông, cái cảm giác đó chỉ có thể cảm nhận mà không nói nên lời.

“Ừ!”

Lâm Y Thần nhàn nhạt đáp lời.

Đối với Hà Yến, Lâm Y Thần thật sự không muốn dây dưa quá nhiều. Nữ nhân này, tâm kế sâu nặng, sống sờ sờ cung đấu bản hiện đại. Hiện tại cô vẫn là người bệnh đâu, đấu không lại, mệt!

“Nghe bác sĩ nói sức khỏe của cậu hồi phục được không sai. Hẳn là không lâu nữa sẽ được xuất viện. Thời gian này vẫn nên chú ý nghỉ ngơi nhiều!” Hà Yến gọt quả dặn dò ân cần.

“Ừ!”

Nói thật đi, nếu không phải là đầu óc của Lâm Y Thần dùng tốt, đối mặt với những diễn viên chuyên nghiệp như Hà Yến, Trần Minh,... hẳn là ai cũng sẽ không nghi ngờ. Đối mặt với bọn họ phần lớn thời gian hay là hình tượng chính diện, ôn hòa, thân cận.

Ngốc thêm một chút, hẳn là nhìn thế giới này khắp nơi ánh sáng mặt trời.

Ví dụ điển hình cho tốt khoe xấu che thôi. Không cần biết người ta khoe khoang hay che dấu, vụng về hay kín đáo, ít nhất cũng cho người đối diện cảm quan không sai là được.

“Nghe nói chiều nay cậu gọi điện thoại rất lâu?”

Ai yo~ Món chính cuối cùng cũng lên bàn.

“Ừ!”

Lâm Y Thần dùng nĩa cắm táo Hà Yến cắt cho vào miệng.

Đừng nói, Hà Yến cắt hoa quả vẫn rất dễ nhìn, vuông vức xinh xắn, vừa miệng. Tiếc là táo này ăn ngay chưa ngâm qua nước muối, nếu không để lâu sẽ thâm. Vì không phụ lòng mâm táo, Lâm Y Thần đành phải hi sinh bản thân ăn vậy

“Cậu gọi điện cho bác hay cho người yêu vậy?” Hà Yến cười khúc khích dò hỏi.

Lâm Y Thần nhìn thoáng qua liền biết buổi chiều đám người kia không chỉ chặn theo dõi còn chặn cả sóng điện thoại. Nếu không Hà Yến đã không hốt hoảng đến vậy. Máy nghe lén dù sao cũng là con A chủ bài, hiện tại đánh ra hơi sớm.

“Gọi điện cho Lý Giai, lâu rồi không gặp cậu ấy.”

Lâm Y Thần từ rót nước nhuận hầu.

Lý Giai luôn sẽ phải bại lộ, liền chờ xem đám người kia có thể làm được những gì.

“Lý Giai?”

Không biết lần thứ mấy nghe đến cái tên Lý Giai, Hà Yến tâm trạng lúc này là vô cùng phức tạp.

Mặc dù hiện tại đã không cần bạn nối khố, thế nhưng tình nghĩa bao năm cuối cùng không phải bỏ không. Hiện tại Lâm Tuyết liền bo bo chạy theo người mới, Hà Yến trong lòng luôn có cảm giác nghẹn nghẹn không thoải mái. Thật giống như Lâm Tuyết là phụ lòng hán vậy.

Lời nói của Lâm Tuyết rõ ràng khiến Hà Yến cảm thấy tổn thương.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tuyết chưa từng nói nhớ cô bao giờ. Hiện tại có người mới liền phủi tay không nhận người cũ, đúng là có tiền đồ.

“Sau này có cơ hội nhất định phải làm quen mới được! Không biết Lý Giai là nhà nào tiểu yêu tinh câu mất linh hồn nhỏ bé của Lâm đại tiểu thư rồi yo~”

“Ừ!”

Lâm Y Thần gật đầu ba phải sao cũng được.

Dù sao mục đích đến đây của Hà Yến cuối cùng đều không phải là vì thăm bệnh, muốn thăm có nhiều cơ hội là, đáng tiếc cơ hội đều đã qua rồi. Trước kia có bao nhiêu lạnh lùng, hiện tại nhiệt tình thăm hỏi liền có bấy nhiêu dối trá.

“Lại nói, Lý Giai là bạn mới, hai người hẳn là có rất nhiều đề tài chung chứ? Có thể chia sẻ không?”

“Chỉ là nói chút chuyện tào lao mà thôi.”

“Sao nào? Có bí mật không thể nói sao? Lý Giai hẳn không keo kiệt như vậy chứ?”

Hà Yến nhai táo, lơ đễnh hỏi. Thái độ tùy tiện, khinh mạn như cũng chẳng thật sự để tâm. Nhưng điều đó có thể sao?

“Ừ!”

Lâm Y Thần gật gật đầu ủng hộ.

Nói nhảm, có ai thích đem chuyện bí mật nói cho người ngoài chứ?

“Thôi mà, có chuyện gì phải giấu kín như vậy? Nói cho mình biết với! Mình thề không nói ra ngoài đâu! Được không nào?”

Hà Yến ôm cánh tay Lâm Y Thần làm nũng cọ cọ.

Lâm Y Thần ánh mắt liếc nhìn qua hơi lóe lóe, không bao lâu mà sự nghiệp tuyến của Hà Yến lại bùng nổ như vậy, căng mọng. Nếu là đàn ông chắc tâm hồn đều bị cọ đầu động đất ba lần rồi.

Về phần lời thề, không nói hiện tại thề có bao nhiêu tác dụng, chỉ nói khắp một phòng camera, lời thề liền có vẻ như chẳng để làm gì. Dù sao nói ra liền không chỉ một người biết không?

Nhiều lúc chỉ muốn một bàn tay hồ lên mặt người nói chuyện thôi?

“Ừ!”

Lâm Y Thần cười tủm tỉm phụ họa.

Sắp giận thật rồi, đừng có lắc cũng đừng có cọ!

Hà Yến ôm tay Lâm Y Thần đâu nghiêng nghiêng liếc mắt. Vậy mà không dao động?

Lâm Tuyết trước kia không khó tính như vậy, là thật sự có bí mật không thể nói?

Chẳng lẽ Lý Giai lại là nhân vật tai to mặt lớn nào? Không thể chứ? Rõ ràng chỉ là một con nhóc thổ thổ, ngu xuẩn.

Cũng hoặc là chuyện hôm nay chỉ là trùng hợp? Nhưng máy nghe lén đều bị chặn!

Không được, nhất định phải biết Lâm Tuyết cùng Lý Giai nói cái gì. Ít nhất không thể đi tay không được. Lâm Tuyết cũng càng ngày càng quá đáng. Thật sự không nể tình bạn bao nhiêu năm sao?

Con khốn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.