“Lâm Tuyết đang ngồi đọc sách sao?”
Hà Yến xách theo giỏ hoa quả mở cửa đi vào.
Lúc này, Lâm Y Thần ngồi trên ghế sô pha đơn kê ngoài ban công nghiêng đầu đọc sách, ánh đèn vừa vặn, không quá tối cũng không quá sáng.
Ở nơi này có thể dõi mắt xa xa vạn gia đèn đuốc huy hoàng. Trong màn đêm vô số ngọn đèn từ vô số gia đình, cửa hàng, con đường cao thấp chập trùng lộng lẫy xa hoa, giống như biển tinh quang nhân gian, đẹp đẽ say lòng người.
Lâm Y Thần có chút hiểu tại sao nhiều người yêu thích đứng ở trên cao nhìn xuống.
Không nói về quyền lực, chỉ nói về tầm nhìn, không chỉ khiến lòng người trở nên trống trải mà còn mang lại cảm giác thỏa mãn. Giống như ngắm nhìn vạn dặm non sông, cái cảm giác đó chỉ có thể cảm nhận mà không nói nên lời.
“Ừ!”
Lâm Y Thần nhàn nhạt đáp lời.
Đối với Hà Yến, Lâm Y Thần thật sự không muốn dây dưa quá nhiều. Nữ nhân này, tâm kế sâu nặng, sống sờ sờ cung đấu bản hiện đại. Hiện tại cô vẫn là người bệnh đâu, đấu không lại, mệt!
“Nghe bác sĩ nói sức khỏe của cậu hồi phục được không sai. Hẳn là không lâu nữa sẽ được xuất viện. Thời gian này vẫn nên chú ý nghỉ ngơi nhiều!” Hà Yến gọt quả dặn dò ân cần.
“Ừ!”
Nói thật đi, nếu không phải là đầu óc của Lâm Y Thần dùng tốt, đối mặt với những diễn viên chuyên nghiệp như Hà Yến, Trần Minh,... hẳn là ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ban-tay-vang-no-manh/3133649/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.