Ngồi trên xe, Lý Giai ngáp ngắn ngáp dài.
“Cô bé đi mua sắm hả?” Tài xế nhìn Lý Giai như vậy liền bắt chuyện.
“Đúng thế! Sắp đổi mùa rồi phải đi sắm một ít quần áo.” Lý Giai dụi mắt.
“Không phải tuổi trẻ như các cháu thích đi cùng bạn bè sao?” Tài xế cố ý vô tình muốn dẫn dắt câu chuyện.
“Bạn? Bị bệnh rồi! Đi không được! Đến thì gọi cháu, mệt quá!”
Lý Giai đem mũ vành chụp lên đầu cúi đầu ngủ gà ngủ gật.
Hơn 20 phút sau, tài xế mới gọi Lý Giai dậy.
“Đến rồi?” Lý Giai vươn vai, cầm thẻ quẹt trả tiền sau đó xuống xe chỉnh lại trang phục rồi đi vào trung tâm thương mại.
Rẹt rẹt!
“Alo, 1235 nghe!” Tài xế nắm bộ đàm nhanh chóng trả lời.
“1235 có hỏi được gì không?”
“Không hỏi được gì! Mục tiêu lên xe liền ngủ! Biểu hiện bình thường!”
“Tiếp tục đi theo!”
…..
Lý Giai đi vào trung tâm thương mại mới cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng biến mất rất nhiều, hiện tại cảm giác chỉ là như có như không. Có lẽ bởi nơi này nhiều người cho nên kẻ theo dõi không dám biểu hiện quá lộ liễu.
Cũng có thể, bọn họ mục tiêu chủ yếu không phải nhằm vào cô cho nên mới thả lỏng cảnh giác dần. Có lẽ chỉ cần biểu hiện thích đáng, bọn họ sẽ nhanh chóng rút về.
Lâm Tuyết ơi là Lâm Tuyết, cậu là ăn cắp bí mật quốc gia hay bắn tỉa tổng thống nước bạn mà đến người bình thường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ban-tay-vang-no-manh/3133620/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.