Sau giấc ngủ trưa, Lâm Tuyết cuối cùng cũng cảm giác chính mình có chút sức lực.
Nếu có sức lực vậy phải làm chuyện!
“Call me, baby! Anytime when you need, I always be there. Give you my shoulder, side by side, we’ll cry and laugh. Our time will last forever, it’s never end…”
Lý Giai!
Nghe giọng hát quen thuộc trong điện thoại, Lâm Tuyết thực sự muốn khóc.
Mình đang rất cần cậu! Cậu ở đâu?
“Ai đó?”
“Lý Giai! Là mình, Lâm Tuyết!”
“...”
“...”
Không hiểu sao, vừa nói tên, Lâm Tuyết liền không biết nên nói gì hơn nữa. Trầm mặc lan tràn cả hai phía.
“Psy, cậu đang ở đâu?” Cuối cùng, Lý Giai nhịn không được thở dài đầu hàng.
“Mình…”
Lâm Tuyết đi đến bên cửa sổ vừa nhìn ra bên ngoài liền không nói được điều gì hơn nữa. Bên dưới bệnh viện có rất nhiều bảo tiêu canh giữ, trong số đó không ít người Lâm Tuyết đều đã gặp qua. Hơn nữa, từ trong kính phản quang ra hình ảnh của góc áo đen núp sau cửa.
Góc tường đối diện nơi cô đứng cũng lắp đặt camera, rõ ràng, trước khi cô ngủ trưa không có!
Bây giờ cô bị giám thị sao?
“Sao vậy?”
Thấy Lâm Tuyết trầm mặc thời gian dài, Lý Giai liền hỏi lại, không phải là nghẽn mạng rồi chứ?
Lâm Tuyết thật sự không biết người bày ra cái trò mèo ghê tởm người này là ai, hiển nhiên có quá nhiều chuyện không thể nói, càng không thể biểu hiện. Ai biết điện thoại của cô hiện tại có lắp chip nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-ban-tay-vang-no-manh/3133613/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.