Chương trước
Chương sau
Editor: Yan Qing

—–

1. Ôm nhau đi vào giấc ngủ

Tâm nguyện của giáo thảo rốt cuộc cũng được thành toàn, đã chiếm được cơ hội cùng người trong lòng ngủ chung một giường. Cơ mà…

“…Vợ, em đang làm gì đó?”

“Ai là vợ anh.” Hệ thảo thuận miệng đáp, trải một cái chăn khác ra, “Mỗi người một cái chăn, như vậy lúc em ngủ sẽ không đè lên người anh.”

“…”

Sáng hôm sau mở mắt, hệ thảo phát hiện mình rúc vào lòng giáo thảo như cũ, còn cái chăn vốn phải đắp trên người thì bị đùn tới tận cuối giường.

” =_=”

“⊙▽⊙ xem ra vô dụng a”

“Là anh giởi trò quỷ thì có.” Giọng hệ thảo bình tĩnh nhưng ẩn chứa nguy hiểm.

“…Ôm vợ mình ngủ là chuyện hiển nhiên thôi.” Ôm thật chặt hai tay cậu, lời nói lại mang theo chút tủi thân.

Hệ thảo lấy trán đánh vào ngực giáo thảo, thật bất đắc dĩ.

“Tay anh không tê sao?”

Giáo thảo cười rạng rỡ, vợ đau lòng cứ việc nói thẳng đi sao lại không được tự nhiên như vậy.

“Vậy em giúp anh xoa xoa được không?”

2. Cùng đi mua sắm.

Hệ thảo nhẹ nhàng đá giáo thảo đang ngồi đọc báo trên ghế salon: “Đứng lên, đi mua thức ăn với em.”

Giáo thảo tung tăng đi theo, nhưng đi một hồi liền cảm thấy có gì đó không đúng, tiến lên giữ chặt tay vợ: “Siêu thị đâu phải ở hướng này.”

“Đi siêu thị gì, trong tiểu khu có một chợ thịt to đùng.” Cậu quay đầu khinh bỉ giáo thảo một cái, “Anh ở đây hai năm mà không phát hiện?”

Giáo thảo vẻ mặt mờ mịt: “Chợ thịt?”

“…Anh cái vẻ mặt đó là sao, đừng nói từ trước đến giờ anh chưa bao giờ đi chợ nha?”

Giáo thảo thật không biết chợ thịt trông ra sao. Trước đây ở quê hình như bà có dẫn đi chợ nhỏ trong thôn vài lần, nhưng đều không có ấn tượng gì; sau khi được cha mẹ đón vào thành phố thì luôn ở trong trường, cuối tuần về nhà căn bản đều có người giúp việc nấu cơm, sau đó trở thành một nhà tiểu tư sản chuyên ăn tiệm, thi thoảng vào bếp cũng chỉ để làm dáng thôi.

Trước câu hỏi khiêm nhường của anh, hệ thảo nhất thời không biết nói gì cho phải: “Chính là nơi bán rất nhiều rau với thịt… ack, đầy đủ nguyên liệu nấu ăn… thôi, đến đó rồi anh sẽ biết.”

Sau đó giáo thảo sững sờ tại cổng chợ.

Đó là một chợ thịt cỡ lớn, trên mặt đất lát gạch men sứ, cũng coi như sạch sẽ. Nhưng mùi vị phức tạp “riêng biệt” và những con người chi chít khắp nơi khiến giáo thảo phải chùn bước.

“Rất…ồn a.”

Hệ thảo phất tay: “Đây mới là hơi thở cuộc sống, đi thôi.”

Cuộc sống… giáo thảo giật mình, cứ thế bị kéo vào chợ.

Không lâu sau, hệ thảo đã cực kỳ hối hận vì đã dẫn theo người này vào chợ.

Bây giờ là mười giờ sáng, trước không nói đến việc hai nam sinh cao ngất ở giữa các bà các bác các cô nổi bật cỡ nào, đau đầu hơn nữa là giáo thảo y hệt như nhà quê mới lên tỉnh, nhìn thấy cái gì cũng hiếu kỳ.

“Đây là cái gì?”

“Rau muống.”

“Đây là gì? Vịt?”

“Ngỗng.”

“Đây là gì?

“Trứng muối.”

“Cái này mà là trứng?”

“…Bọc trong bùn.” (bùn này là thứ hỗn hợp sền sệt giữa vôi, kiềm, nước chè khô, tro bếp)

“Chậc chậc… ủa, đây là gì?”

Ông chú bán cá giọng vang như chuông: “Bong bóng cá hai mươi đồng một cân, chàng trai mua một ít chứ!”

“Cám ơn, không cần.” Hệ thảo xanh mặt kéo giáo thảo vẻ mặt kinh ngạc đi, đau khổ xoa huyệt Thái Dương.

“Anh có thể yêu quý hình tượng của mình một chút được không!”

Giáo thảo cười ***g mười ngón tay vào tay cậu: “Thứ kia có thể ăn sao. Hơn nữa…”

“Anh còn phải nghiêm túc học, không thể cả đời đều để em mua thức ăn.”

3. Nửa đêm cùng nhau xem phim kinh dị

Nữ quỷ đang không ngừng cười âm hiểm, diễn viên gân cổ hét chói tai, hệ thảo mặt không chút thay đổi cắn khoai tây chiên rôm rốp.

Giáo thảo liếc nhìn sườn mặt của cậu trong bóng đêm được ánh sáng từ TV hắt lên trông cứ ghê ghê, cau có đổi tư thế.

Trên màn ảnh đột nhiên chiếu cận cảnh gương mặt nữ quỷ, chân mày giáo thảo giần giật, vẫn nhịn không được chọc người bên cạnh.

“… Anh bảo này, thức đêm hại người, hay là đi ngủ đi.”

Hệ thảo xua tay: “Mai không có lớp, còn nửa tiếng nữa cớ sao không xem hết, hay anh ngủ trước đi.”

Cậu dường như nhận ra gì đó, quay đầu đánh giá giảo thảo một chút, khóe miệng khẽ nhếch một cái.

“Sắc mặt anh không tốt lắm… Không phải sợ đấy chứ?”

“Không có!”

Hệ thảo nghe ra giáo thảo đang nín thở, cố nén xúc động muốn cười thật to, trêu chọc anh: “Sợ thật à? Nếu sợ thật thì ***g ngực em lúc nào cũng sẵn sàng chào đón anh a~…. A!”

Giáo thảo đè cậu xuống ghế sô pha luôn, cách quần áo chuẩn xác ngậm một viên hồng quả trên ngực cậu, hàm hàm hồ hồ nói: “Vậy anh không khách sáo.”

“Đệch, lão tử không có ý đấy! Này… A ô…”

4. Tính cách khó chịu lúc rời giường

Từ khi hệ thảo đánh thức giáo thảo bị anh lấy danh nghĩa tạo khí thế để ăn sạch ‘đậu hủ’, cậu liền để mười cái đồng hồ báo thức làm thay công việc này.

5. Nấu cơm

Không thể không thừa nhận ALPHA con cưng của trời cũng không phải vạn năng.

Không giống với tháo hán cha chỉ lười biếng làm việc, giáo thảo thật sự không có chút thiên phú để nấu nướng ── đặc biệt là thức ăn Trung Quốc.

“Anh thật không rõ, chảo nóng phải nóng tới mức nào? Cần rót bao nhiêu dầu ăn? Khi nào thì có thể cho thức ăn vào? Khi nào thì chín? Cho bao nhiêu muối đường nước tương…”

Hệ thảo im lặng nhìn trời: “Anh học hóa chắc chắn giỏi lắm đúng không? Đợi anh suy nghĩ xong thì mấy món này cháy hết cả rồi, tránh ra tránh ra.”

Giáo thảo bực tức vòng ra sau lưng ôm lấy eo cậu, đặt cằm lên cổ cậu lầu bầu: “Dù sao bây giờ em cho anh ăn no, tối anh cho em ăn no….”

Hệ thảo không hề lưu tình cho anh một cái cùi chỏ.

6. Tổng vệ sinh

Từ khi hệ thảo và giáo thảo sống chung, giờ làm thêm từ ba ngày một lần biến thành một tháng mới tới một lần.

Cho nên thỉnh thoảng phải tự làm tổng vệ sinh.

Lúc này, địa vị của giáo thảo hoàn toàn như ba thành viên còn lại trong ký túc xá ─── hệ thảo phụ trách chỉ huy, giáo thảo phụ trách cống hiến sức lao động.

7. Xem hình chụp thời thơ ấu của đối phương.

Hệ thảo vô tình cầm một quyển sách cũ ra khỏi ngăn bàn, bên trong hơn nửa là để trống, trong mười mấy tấm hình ít ỏi đều là hình chụp chung một lão bà hiền lành khỏa mạnh cùng một anh bạn nhỏ.

Hệ thảo giống như đào được kho báu, hai mắt lòe lòe tỏa sáng nghiên cứu.

Trong một tấm hình, có một cậu bé tầm một tuổi, bĩu môi phồng má lảo đảo cất bước, bà bé đưa tay ra hai bên trông chừng lúc bé ngã thì đỡ lấy bé.

Bé con đã có đường nét lờ mờ của giáo thảo lúc lớn, nhưng tay chân mập mạp như củ sen, toàn thân chỉ bọc cái yếm hồng, hai múi ‘bưởi’ để lộ, giống hệt tiểu kim đồng dán trước cửa vào ngày tết.

Năm tháng thật sự là một lưỡi dao vô tình… hệ thảo nghĩ đến giáo thảo mặt than hiện tại cao 1m88, cơ bụng sáu múi, đột nhiên như bị chọc trúng huyệt cười tựa vào bàn cười như điên.

Mấy ngày tiếp đó, giáo thảo nhìn vợ thỉnh thoảng hướng về mình lộ ra nụ cười quỷ dị mà dựng tóc gáy.

8. Lảm nhảm về thói quen sinh hoạt của đối phương.

“Em dám không ngủ nude hả!”

“Anh dám chắc anh không làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ!”

9. Cách nhau hai đầu điện thoại

“Nếu có thời gian thì mua một ít rượu gạo ở đó đi, ba em đề cử mạnh đó.”

“Đã mua, thử rồi thấy cũng không tệ.”

“Nhanh thật đấy, không có gì nữa, anh đi ngủ sớm đi.”

“Ack … em cũng vậy.”

Giáo thảo cúp điện thoại có chút mất mát, hệ thảo không nhớ anh sao.

Tin nhắn sáng lên: “Về sớm chút, chúc ngủ ngon.”

Giáo thảo lập tức cười hế hế nhắn lại: “Chúc ngủ ngon, anh cũng nhớ em.”

10. Hôn chào buổi sáng

Hệ thảo tuyệt đối phản đối hành vi này, thứ nhất còn chưa đánh răng, thứ hai rất dễ dàng kích thích súng lên nòng.

11. Chọn quần áo thay đối phương

Giáo thảo nhìn một ngăn tủ toàn quần bò áo thun trong phòng khách, nói: “Cuối tuần chúng ta đi mua quần áo đi.”

Thấy hệ thảo không cho là đúng muốn nói gì đó, anh lại bồi thêm một câu: “Đúng lúc đổi mùa, quần áo đang giảm giá.”

…Hệ thảo đột nhiên nảy sinh cảm giác thành tựu và áy náy về việc mình đã dạy dỗ tiểu tư bản biết nói mua hàng giảm giá…

Hai tên con trai dạo cửa hàng quần áo tuy rằng khiến hệ thảo không được thoải mái, nhưng con mắt của cậu cũng không tệ, giáo thảo mặc quần áo cậu chọn ra khỏi phòng thử đồ thoáng cái đã khiến khách hàng và nhân viên xung quanh si mê nhìn chăm chú.

Hệ thảo đanh mặt không nói được một lời, giáo thảo cười mà không nói, thay quần áo kéo cậu đi ra ngoài.

“Sao lại không mua, bộ kia cũng không tệ.”

“Quần áo của anh đủ mặc rồi, chủ yếu là mua cho em.”

Hệ thảo nhìn theo ánh mắt của anh về phía trước, là một cửa hàng bán nội y tình thú.

“…”

12. Thảo luận chủ đề về thú cưng.

“Anh không muốn để bất cứ thứ gì phân tán sự chú ý của em, em là của anh hết.”

13. Trong lúc cãi nhau, ngồi im là sáng suốt

Một cái bàn, hai người, ba món ăn.

Họ đều không có thói quen ăn mà không nói, thường thường lúc ăn cơm đều tranh cãi tâm sự một chút, chỉ là hôm nay không khí trên bàn cơm như bị đóng băng, chỉ có tiếng bát đũa va chạm.

Theo lời của A Giáp, ăn cơm để no.

Hệ thảo ăn xong một chén cơm chuẩn bị đi lấy thêm, một bàn tay đưa đến trước mặt cậu.

Cậu trừng cái tay kia như muốn nó mọc ra hoa, sau một lúc lâu vẫn là buông bát xuống.

Dùng chút lực.

Giáo thảo đứng dậy, gượng gạo ném một câu: “Không được ở chung phòng với những người khác, những chuyện khác thì tùy ý em.”

Vốn cũng không cần anh đồng ý. Hệ thảo oán thầm, nhưng thật ra lúc bấy giờ mới cảm thấy yên tâm.

14. Một bên ốm đau liệt giường

Hệ thảo uống thuốc ngủ thật say, nhưng hơi thở vẫn chưa được đều đặn.

Giáo thảo ngồi bên mép giường chăm chú nhìn thật lâu, nhớ lại lần đầu tiên hệ thảo bước vào căn hộ này, anh cũng là chăm sóc cậu cả một đêm như thế.

Bộ dạng yếu ớt như vậy thật sự không thích hợp với cậu.

Giáo thảo vén mái tóc bị mồ hôi thấm ướt bết lại trên trán hệ thảo, nghiêng người vuốt ve đôi môi khô khốc kia.

“Nhanh chóng khỏe lại đi a….”

15. Giấc ngủ trưa

Hệ thảo đến thư viện có thói quen úp mặt lên bàn chợp mắt một chút vào buổi trưa.

Trước kia có Kỳ Ba ngủ cùng cậu, bây giờ có giáo thảo ngồi bên cạnh lẳng lặng đọc sách.

16. Hong tóc giúp đối phương

Cảm nhận ngón tay của hệ thảo không nặng không nhẹ vuốt qua từng lọn tóc, tuy rằng động tác kia không thể xem là thuần thục, thật ra còn mang theo chút qua loa, giáo thảo vẫn thoải mái đến híp mắt, chỉ thiếu điều không phát ra tiếng meo meo mà thôi.

Hệ thảo tắt máy sấy, không khách khí vỗ đầu anh: “Xong rồi, cảm thấy chưa đủ khô thì mẹ nó tự đứng dưới máy điều hòa hong đi.”

Giáo thảo cười híp mắt định nói gì đó liền nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương cứ như là đang đội một cái tổ chim: “Thân ái…kiểu tóc của anh đâu?”

“Kiểu tóc? Chẳng phải chinh nó đó sao?” Hệ thảo lơ đễnh cầm máy sấy nhét vào ngăn kéo, “Đã lười còn hạch sách, cắt hết đi.”

Cậu lại kéo kéo tóc trên trán mình: “Kể ra thì tóc em cũng dài rồi, hôm nào cạo đầu đinh đi, anh có muốn đi cùng không.”

…Đầu đinh sẽ hủy hình tượng của vợ a!

Giáo thẻo dở khóc dở cười, vội ôm eo kéo cậu vào lòng dụ dỗ: “Anh nói này, sau khi biến thành Omega toàn thân em đều nhẵn nhụi, sao bây giờ lại nỡ bỏ chút lông còn lại chứ?”

“…”

Hệ thảo cảm thấy cũng có lý, lại cảm thấy như câu nói đó có chút vấn đề…

17. Tim đập thình thịch sau khi tắm

Hệ thảo ngồi trên sô pha xem TV, lỡ đãng liếc nhìn giáo thảo vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.

Sau đó toàn bộ chú ý của cậu không tự chủ được hướng về một chỗ khác.

Trời nóng nực, giáo thảo chỉ mặc độc cái quần ngủ rộng thùng thình, quần sịp nằm đúng phần háng. Thân trên trần trụi, cơ thể cũng không phải quá vượt trội nhưng vì tập võ từ nhỏ và kiên trì rèn luyện nên còn săn chắc hơn so với những người đi phòng tập thể thao, từng đường nét trơn trượt mơ hồ mang theo sự sắc bén.

Hệ thảo lơ đễnh, tầm mắt nhìn theo giọt nước chảy dọc theo bờ ngực rắn chắc của anh, cơ bụng hoàn mỹ, thẳng đển khi thấm vào lưng quần… Nhìn một chốc thôi mà trong lòng và trên mặt dần dần tăng lên mức nhiệt bất thường.

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, hệ thảo chợt bừng tỉnh, mới phát hiện giáo thảo đã đến trước mặt, diễn cảm vừa tự đắc vừa hài hước: “Nhìn đến ngây người rồi sao?”

Da thịt bị hun nóng còn kèm theo hương sữa tắm tươi mát, hệ thảo bị hun đỏ rần mặt, bối rối dời tầm mắt, tay phất phất như đuổi ruồi: “Vâng vâng vâng cơ thể ngài phát triển thật tốt, nhanh đi mặc quần áo đừng cản trở tôi xem TV.”

“TV đẹp được như anh sao?” Giáo thảo cúi người chống lên sô pha sau lưng hệ thảo, đem cả người cậu nhốt bên dưới, nắm tay cậu đặt lên ngực mình.

Hệ thảo đỏ mặt cắn răng muốn rút tay lại, nhưng năm ngón tay vô lực, xúc cảm cùng nhiệt độ từ da thịt dưới tay như có sức hút.

“Em còn thẹn thùng cái gì?”

Giáo thảo thân mật kề sát mặt cậu thì thầm:

“Hết thảy của anh đều thuộc về em.”

18. Đón đối phương về nhà

Một đôi tình lữ đang cãi nhau.

“Sao em luôn vô tâm vô phế như vậy a! Người ta hệ thảo khoa X thường xuyên chờ giáo thảo tan học, em có được nửa phần săn sóc như người ta thì tốt rồi!”

“Anh để em một đứa con gái chạy hơn nửa vòng trường học đến cái phòng học nơi xa xôi hẻo lánh của anh chờ anh tan học?! Cũng đâu có thấy anh đưa đón em đi làm thêm chứ! Anh đối xử với em dịu dàng được bằng một phần tư giáo thảo thì em sẽ săn sóc cho anh xem.”

A Giáp đứng xem kịch vui: Ái chà chà, gây nghiệp chướng nhé.

19. Rời nhà bỏ đi

Song thảo đương nhiên cũng có lúc cãi nhau.

Lần căng thẳng nhất hai người chỉ thiếu điều không lật bàn, trừng mắt nhìn nhau, tay chân nắm chặt hận không thể nhào qua đánh cho đối phương một trận.

Nhưng… hệ thảo dùng sức quay đầu đi, đè nén tức giận ra khỏi nhà tĩnh tâm một chút, nhưng vừa mới cất bước, một người khác liền dùng tốc độ như một cơn gió tranh ra ngoài trước, còn mạnh tay đóng cửa một cái vang dội.

“… Đệt mợ!” Đây là nhà anh anh chạy cái gì mà chạy!!!

Hệ thảo nghẹn lời, trong đầu lại xuất hiện gương mặt nghiêm túc của giáo thảo.

【Không phải nhà “anh”, là nhà “chúng ta”】

… Có thể có tiền đồ một chút hay không! Không cần phải lập tức nhớ đến anh ta như vậy!

Hệ thảo hung hăng đánh mình một cái.

Trời đột nhiên sẩm tối, sau một trận gió, mưa tí tách rơi xuống.

Lúc hệ thảo phát hiện mình đã vô thức nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ được hơn 5 phút, rốt cuộc cũng chấp nhận số phận cầm điện thoại lên gọi.

Tiếng chuông truyền ra từ phòng ngủ.

Ví của giáo thảo vô tội nằm trên kệ TV.



“Đồ ngốc này!” Hệ thảo nghiến răng nghiến lợi cầm ô lao ra cửa.

Ra đến bên ngoài mới phát hiện mưa như trút, ô chỉ dùng để làm cảnh thôi.

Gần nửa đoạn ống quần của hệ thảo lập tức bị ướt, cậu cũng mặc kệ, nhìn chung quanh, đang do dự thì thấy một bóng người hiện lên trong màn mưa dần dần đến gần.

Hệ thảo liếc mắt một cái liền nhận ra, sắp tức điên lên, vừa nhanh chân bước đến vừa âm thầm mắng to.

Giáo thảo nghe thấy tiếng đạp nước ngẩng đầu lên, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, không biết có phải do mưa hay không, hai mắt vốn tràn ngập lửa giận giờ đây yên tĩnh kỳ lạ, lại còn ươn ướt…

Thật giống một chú cún bị bỏ rơi.

Hệ thảo hoảng hốt một trận, lời mắng sắp thốt ra lập tức bị nghẹn lại.

Cậu đến trước mặt giáo thảo, nâng cao ô nghiêng về phía trước.

“…Đi thôi, về nhà.”

20. Kinh ngạc vui sướng

“Giúp anh.”

Giáo thảo nhìn chằm chằm vào mắt hệ thảo, lôi kéo tay cậu chạm vào phân thân dâng trào lửa nóng của mình, giọng nói khàn khàn lộ ra nồng đậm ***.

Hệ thảo cảm giác mình giống như bị mãnh thú đi săn dồn vào đường cùng, thân thể không tự chủ được run nhè nhẹ, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, nhưng hơn hết là hưng phấn. Cậu gian nan chuyển mắt nhìn về phía cự vật trong tay, vật kia thật quá thô, một bàn tay không thể nắm hết, lúc này đã căng đến tím hồng, bên trên gân xanh ngoằn ngoèo, thô kệch tuyệt đối không giống chủ nhân của nó.

Như cảm nhận được ánh mắt của cậu, cự vật nảy lên, đầu đỉnh chảy ra dịch trong. Tay cậu run rẩy, miễn cưỡng nắm nhục bổng chậm rãi trượt trượt vài cái, nhiệt độ đốt người từ trong tay nhanh chóng lan đến hai má cùng khóe mắt.

Chính là đồ chơi đáng giận này mỗi lần đều gây sức ép mình đến chết đi sống lại…

Nhiệt độ cơ hồ đốt đến não bộ, dần dần hòa tan năng lực tư duy của hệ thảo, cậu nhìn chằm chằm phân thân dữ tợn kia, thở gấp hơn, đáy lòng nén giận – lại vạn phần khát vọng.

Một ý niệm điên cuồng xẹt qua trong trí.

“Nhanh lên… thân ái…” Giáo thảo buồn khổ thở dài, bàn tay to đặt sau lưng hệ thảo hơi tăng lực độ như thúc dục. Dục vọng của anh cần nhanh chóng phát tiết, vợ lại chỉ nhìn mà không chịu hành động, anh sắp nhịn không được nữa.

Hệ thảo đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn anh, giáo thảo chưa kịp hoàn hồn khỏi ánh mắt hàm chướng ngượng ngùng cùng nhiệt tình kia thì đã vì động tác tiếp theo của vợ mà cả kinh, đồng tử co rút, cả người run rẩy kịch liệt.

Hệ thảo chống lên đùi anh, cúi xuống, ở trên đỉnh tính khí hôn nhẹ, lại liếm một cái.

Trên đầu lưỡi là hương vị tanh mặn thế nhưng kỳ quái thôi thúc cơn sóng ***. Hệ thảo nửa khép mắt, cầm nhục bổng nóng bỏng không muốn xa rời dùng sườn mặt cùng chóp mũi lành lạnh luân phiên cọ xát, đầu lưỡi lại từng chút từng chút dọc theo gân mạch trên nhục bổng lướt từ gốc đến đỉnh.

Dưới tay cậu, cơ đùi giáo thảo căng cứng như một khối nham thạch, mà trên đinh đầu là tiếng thở gấp ồ ồ không thể ức chế, hệ thảo đáy lòng vô cùng thỏa mãn, còn có một chút đắc ý.

Còn có thể… càng điên cuồng hơn nữa.

Hệ thảo lại nặng nề liếm qua hành thân, sau đó ngậm cả đầu đỉnh vào cổ họng. Nhục bổng quá lớn, chỉ là đầu đỉnh liền chiếm hết nửa khoang miệng, cậu gắng sức hoạt động đầu lưỡi trong khoảng trống còn lại.

Người được phục vụ phát ra tiếng rên rỉ vui mừng khe khẽ, dùng hết sức mới có thể ngăn lại xúc động muốn đem toàn bộ nhục bổng đâm vào. Anh thả lỏng thân thể, hưởng thụ khoang miệng mềm mại ấm áp không ngừng mút mát đỉnh mẫn cảm, đầu lưỡi mềm mại vụng về như lột vỏ, đầu lưỡi câu dẫn lỗ nhỏ tràn ra tuyến dịch, còn thử thăm dò đâm vào trong, sung sướng đến da đầu rung lên.

Anh thở mạnh một hơi, bàn tay đặt sau ót hệ thảo ấn xuống: “Thật thoải mái… tiếp tục… sâu một chút…”

Hệ thảo bị âm thanh khàn khàn đầy *** kia kích thích đến tim đập loạn nhịp, không kiềm được nghĩ đến những lần thân mật trước, hạ thể kìm không được ngẩng cao, hậu huyệt bắt đầu cảm thấy trống rỗng.

Phun vật trong miệng ra, cậu oán giận trừng mắt liếc giáo thảo, một tay lại nắm lấy nhục bổng một lần nữa đưa vào miệng, thử đưa vào sâu hơn nữa, vừa cố nuốt phần vật thể không được nuốt vào; tay kia thì nhẹ nhàng xoa nắn hai túi túi cực đại bên dưới, ngẫu nhiên còn cố ý lôi kéo tầng lông rậm.

“Ô… ngoan, thả lỏng yết hầu…”

Giáo thảo chìm ngập trong tầng tầng lớp lớp khoái cảm, hai mắt đỏ ửng, cơ thể căng cứng, thỉnh thoảng bị động tác trong miệng của người bên dưới kích thích đến run rẩy. Kỳ thật kỹ thuật của hệ thảo rất gượng gạo, đầu lưỡi cứng ngắc, răng nanh thỉnh thoảng va chạm vào hành thân, nhưng ý nghĩ “vợ đang khẩu giao cho mình” mang đến cảm giác khuây khỏa lấn áp tất cả khó chịu.

Mà hệ thảo cũng không thoải mái cau mày. Tuyến dịch không ngừng chảy ra, trong miệng đều là hương vị say mê của người yêu, ra sức nuốt vào nhiều hơn nữa. Nhưng đưa vào quá sâu cũng không dễ dàng, nhục bổng trong miệng vừa to vừa dài, chưa chạm đến yết hầu đã gây nên cảm giác khó chịu muốn nôn nên vẫn còn một phần lớn chưa được nuốt hết. Hệ thảo chỉ có thể rời ra một chút, đều lưỡi án ủi mát liếm quanh trụ thân, tiếp tục nghe lời mà thả lỏng yết hầu, tiếp tục thử.

Như thế vài lần, hệ thảo còn thật nghiêm túc, nhưng có người nhịn không được.

Thanh âm giáo thảo ẩn chứa dục vọng mãnh liệt: “Thân ái, nhịn một chút.”

“A…? Ô a!”

Bàn tay đặt sau ót mạnh mẽ nhấn xuống, đồng thời thắt lưng dùng sức chuyển động về phía trước, tính khí hung hăng đỉnh vào chỗ sâu nhất trong yếu hầu!

“A!…Ô a…a…”

“Ô… ha a…”

Hệ thảo đập vào đùi giáo thảo, bị trừu sáp thô bạo dấy lên từng đợt cảm giác buồn nôn mãnh liệt, ánh mắt ướt át, nứt nở liều mạng muốn đẩy hung khí đang làm loạn ra. Chỉ là phản ứng của cậu lại mang đến càng nhiều khoái cảm cho giáo thảo, yết hầu bị cơ nhục đè ép ma sát, khoang miệng bị bắt phải mở lớn bó chặt trụ thể, tê dại vô thức ma sát, khoái cảm mất hồn như một luồng điện chạy khắp toàn thân khiến giáo thảo đánh mất lý trí.

Nước bọt không thể nuốt xuống xen lẫn tuyến dịch không ngừng theo khóe miệng hệ thảo trào ra, thấm vào rừng rậm quanh nhục bổng của giáo thảo. Hệ thảo vô thức tựa trên đùi giáo thảo, mặc anh đấu đá lung tung trong miệng mình, chóp mũi tràn đầy hơn thở nồng đậm của anh, cảm giác ngạt thở khiến suy nghĩ trở nên trống rỗng. Trừu sáp không bao lâu, giáo thảo đột nhiên dừng lại, nhục bổng thình thịch nảy lên. Hệ thảo mơ mơ hồ hồ biết anh muốn bắn, hung khí trong miệng lui ra ngoài nhưng cậu lại không tự chủ được dùng đầu lưỡi khé hút đầu đỉnh….

“Em…um!”

Giáo thảo bất ngờ không kịp chuẩn bị, bạch trọc đặc sếnh phun vào miệng hệ thảo, một ít văng lên mặt.

Hệ thảo bị sặc liên tục ho khan, còn bất giác nuốt xuống một phần. Cậu lau mặt, khóe mắt ửng đỏ, phẫn nộ trừng giáo thảo: “Cầm…!”

Giáo thảo một tay kéo cậu vào lòng, cuồng loạn hôn, hương vị dịch thể loang quanh giữa môi lưỡi cả hai, thôi thúc vòng kích tình tiếp theo.

21. Ngắm sao trên nóc nhà

Giáo thảo nằm bên cổ vợ nỉ non: “Sinh một đứa cho anh đi…?”

Hậu huyệt ngứa ngáy bị phân thân đùa giỡn khiến hệ thảo rên rỉ không dứt, nghe vậy lập tức tỉnh táo, trên mặt lộ ra đấu tranh cùng do dự: “Em… Không… Ô a…”

Nhận được đáp án không như ý, giáo thảo bĩu môi, phân thân mạnh mẽ đỉnh đầu, lại rút ra hơn phân nửa, chậm rãi ma sát tại một điểm: “Nói em đồng ý…”

Hệ thảo khó nhịn vặn vẹo hạ thân, bị giáo thảo gắt gao đè lại.

“Để sau… để sau hẵng nói không được sao… ô… anh mau động….!”

“Không được, anh muốn đứa nhỏ…. đứa nhỏ của hai người chúng ta….”

Giáo thảo thao thao bất tuyệt, động tác vẫn không nhanh không chậm. Anh mút lấy thịt non sau tai hệ thảo, ngón tay trêu đùa lỗ rốn hẹp dài, kiệt lực đùa giỡn người bên dưới.

Hệ thảo bị treo lơ lửng khó chịu muốn chết, cố nén một chút, cuối cùng hai chân thon dài trường lên thắt lưng giáo thảo, ôm cổ anh oán giận noi: “Được… Em đồng ý! Nhưng phải xem biểu hiện của anh thế nào đã… Anh bây giờ con mẹ nó không kịp…. a… um a…”

Giáo thảo hai mắt sáng lên: “Anh sẽ cố gắng!”

23. Uống rượu

Người nào đó xấu xa muốn chuốc hệ thảo say khướt không còn biết gì nữa, nhưng không ngờ hệ thảo tửu lượng không tốt khả năng phẩm rượu cũng không tốt, chỉ có thể khổ bức dỗ dành con ma men đã say khướt suốt một đêm.

Cha hệ thảo: ha ha~

Chị hai: ha ha.

A Giáp: ha ha…

24. Cãi vã nhỏ nhặt không ảnh hưởng gì lớn

Sau khi thể chất hoàn toàn biến trở lại là Omega, thể chất của hệ thảo có chút suy giảm. Cậu tương đối không quen, bèn lập ra một kế hoạch luyện tập cho chính mình.

Giáo thảo là bạn tập chung.

Một ngày nọ, hệ thảo như thường lệ tung chiêu về phía giáo thảo, nhưng giáo thảo vừa quẹt chân một cái đã đè thẳng hệ thảo ngã xuống đết, một tay tóm lấy cổ tay, một tay khóa yết hầu, gương mặt kề sát.

Hệ thảo bỗng ngẩn người, tư thế như vậy tựa như ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Nhìn thần sắc của giáo thảo, hiển nhiên cũng cùng nghĩ đến một chuyện, anh lại hạ thấp xuống một chút, cười nói: “Việc đời không ai biết trước được nhỉ?”

Chân mày giãn ra, hệ thảo ngẩng cằm, hôn lên môi giáo thảo.

25. Mặc nhầm quần áo

Hệ thảo lần đầu mặc nhầm áo sơ mi của giáo thảo cả người không được tự nhiên, rõ kênh kiệu.

Giáo thảo mặc lầm áo thun của hệ thảo thấy có chút nhỏ, nhưng được mùi hương Omega của mình bao lấy, Alpha vẫn thỏa mãn theo bản năng.

26. Chúc mừng ngày kỷ niệm

Đàn em nước mắt giàn giụa: “Giáo thảo! Quỳ gối van xin giúp đỡ!”

Giáo thảo nhận lấy bản kế hoạch hoạt động nhìn lướt qua, cười như không cười: “Lễ tình nhân? Tôi ra khỏi đoàn.”

Ngụ ý là ngày đó chắc chắn đã có kế hoạch, mấy người tự lo liệu đi.

Đàn em hóa đá: “Anh cùng vị kia của anh ngày nào chả như lễ tình nhân! Thiếu một ngày thì có làm sao!”

“…”

27. Bị nhốt trong nhà vì thời tiết xấu

Hệ thảo im lặng nhìn bầu trời tối đen như mực, mưa như trút và sấm chớp liên hồi.

Di động vang một tiếng, tin nhắn thông báo mưa to gió lớn thăng lên mức báo động vàng. Cậu tiện thể xem giờ, tám giờ bốn mươi phút.

Xem tình hình này chắc chắn không thể đi học.

Giáo thảo từ phía sau ôm lấy cậu, cằm đặt lên vai, giọng nói nhẹ nhàng: “Mưa to thật.”

Hệ thảo liếc anh một cái: “Sớm biết vậy tối hôm qua em đã về ký túc xá, sáng nay có một lớp lần nào cũng điểm danh.”

Giáo thảo dường như đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, tiết đầu sáng nay bị hủy, tiết ba bốn thì đợi xem tình hình rồi mới thông báo.”

“…Sao anh biết?”

“Bạn cùng phòng của em nhắn tin cho anh.”

“…Sao nhắn tin cho anh mà không nhắn cho em?!”

“A, đúng vậy a, tại sao vậy chứ?”

28. Tai họa bất ngờ

Trận mưa này bất ngờ gây ảnh hưởng nghiêm trọng, nửa thành phố đều bị ngập.

Địa thế bãi đỗ xe trong tiểu khu khá thấp, chính là xe của giáo thảo giữa một đống xe lại không có cùng mức độ hao tổn.

Nhìn sàn xe bị nước tràn vào chà đạp thê thê thảm thảm, giáo thảo có cảm nghĩ đây chính là sự khác biệt rõ ràng giữa nhà giàu và thanh niên bình thường.

Giáo thảo: có nên mua một cỗ xe việt dã không đây?

Hệ thảo: vẫn là xe đạp tốt, lúc mưa to có thể khiêng lên lầu.

Xe: khoan khoan, ta cảm thấy ta vẫn còn có thể cứu được mà…

29. Đối phương bị thương nhẹ

Hệ thảo thật không tiền đồ vì hình ảnh giáo thảo hàm mút ngón trỏ bị thương mà mặt đỏ tim đập.

Cảm giác đau đớn mỏng manh hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là cảm giác ngứa ngáy, ngứa ngáy đến tận đáy lòng.

30. Bất ngờ cầu hôn

“Thân ái, gả cho anh đi!”

“…Trước mắt không nói đến vấn đề cưới gả, anh đến tuổi kết hôn hợp pháp chưa?”

“…”

“Em còn chưa tới ^_^”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.