"Một kẻ sắp chết như ngươi nói câu này có phải vô nghĩa quá không?"
Cố Dạ Thiên cúi gằm mặt, đối mắt bị xâm lấn bởi những mảnh tối mà trở nên vô hồn. Đúng vậy, kẻ như hắn sắp chết rồi, vậy cũng tốt, chứ người kia bỏ hắn rồi, hắn ở lại làm chi nữa. Chỉ là, lời hứa với tiền Ma Tôn sẽ phò tá Nhất Hàn xem ra không thực hiện được rồi, hắn nhất định phải xuống bồi tội với ngài ấy mới được.
Nhưng... ít nhiều cũng nên cho hắn biết mặt cái người ra tay với y nhỉ?
Nghĩ rồi mặt hắn đanh lên, dùng hết sức lực của mình đưa cánh tay đầy máu lên dứt khoát nắm lấy mạn che kéo xuống.
Nam nhân bị bất ngờ không kịp phòng bị, mạn che cứ thế kéo xuống để lộ đôi mắt xanh ngọc cùng khuôn mặt tinh xảo.
Cố Dạ Thiên sững người, mắt mở to đầy kinh hãi nhìn người nọ, môi khô khốc lắp bắp.
"Bạch Âm?"
Chợt hắn vội lắc đầu phủ nhận.
"Không đúng, ngươi không phải y, không phải."
Nam nhân cúi người nhàn nhạt nhặt mạn che lên, phủi phủi vài cái cho có.
"Ta cũng không thừa nhận là phải."
Xong lại nhìn xuống Cố Dạ Thiên đầy giễu cợt.
"Sao? Giống lắm đúng không? Nhìn cứ như hai giọt nước ấy nhỉ."
Cố Dạ Thiên nghiêm mặt nhìn nam nhân kia.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với Bạch Âm."
Nam nhân nọ thôi cười, hai bước tiến đến trước mặt Cố Dạ Thiên, người hơi cúi xuống mà nâng cằm hắn lên.
Cố Dạ Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc, cảm thấy vừa giống lại vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/397176/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.