Từ sau trận chiến ngày hôm đó, không chỉ Bạch Âm mà ai cũng đều thắc mắc rằng sau khi đi qua cánh cổng ấy Bạch Tử Y sẽ ra sao.
Tại một không gian vô định, mọi vật ở nơi này đều trong trạng thái lơ lửng, trôi bồng bềnh tựa như những dám mây. Tại một góc nhỏ được xem là bình thường nhất, có một thác nước đổ xuống tạo thành một hồ nước.
Hàn Ngọc bước đến bên hồ nuớc lấp lánh ánh sao, có chút thương cảm nhìn nam tử đang ngâm mình giữa hồ, dù gương mặt y trắng bệch vì mệt mỏi nhưng hai tay vẫn giữ chặt mầm cây nhỏ.
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
Thấy y không trả lời mình, Hàn Ngọc thở dài.
“Ta thấy ngươi vẫn nên từ bỏ mà quay về đi, nó sẽ không nở hoa đâu, hà cớ gì vì một kẻ điên như hắn mà phải tự làm khổ mình chứ.”
Thấy y vẫn như những lần trước không trả lời mình, Hàn Ngọc cũng đã quen, đành thở dài nhìn y thêm một lần rồi rời đi.
Vì sao có cớ sự như vậy thì phải quay lại thời khắc sau khi Bạch Tử Y xông vào cổng không gian.
Dương Mặc làm nhiều chuyện ác, tự ý qua lại giữa các không gian khác nhau làm chúng rối loạn, hắn ta vì thế buộc phải đi chuộc tội và sửa chửa lại các chiều không gian ấy. Bạch Tử Y vậy mà xin đi theo cùng.
Nhìn kẻ cố chấp quỳ trước mặt Dư Quân thật sự cảm thấy rất đau đầu.
“Ngươi tưởng chuyện này đơn giản lắm à? Chưa nói đến việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/3506508/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.