Tuệ Nhiên cười nhẹ, sắc mặt có chút kém.
“Không sao, chắc do trời nắng quá, ta hơi bị choáng.”
Tiểu Linh Đan à lên một tiếng rồi cúi mặt âu sầu.
“Ta quên mất tỷ không phải người tu luyện.”. Truyện Võng Du
Nhìn gương mặt mặt nhăn nhó của Tiểu Linh Đan, Tuệ Nhiên có chút không nỡ. Nàng đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Tiểu Linh Đan.
“Không trách muội.”
Tiểu Linh Đan hai mắt sáng ngời nhìn nàng, tỷ tỷ thật là dịu dàng nha, Tiểu Linh Đan thích cực.
Gương mặt ủ rũ nháy mắt trở nên vui vẻ như thường ngày, Tiểu Linh Đan dắt tay Tuệ Nhiên chạy vào chỗ mát tránh nắng, nụ cười hồn nhiên treo trên môi mà nói.
“Tỷ yên tâm, dù không giỏi, nhưng ta sẽ dạy tỷ luyện công a, nếu không được thì học võ, cả hai đều tốt cả.”
Tuệ Nhiên nhìn bóng lưng nhỏ phía trước khóe môi không nhịn được mà cong lên, thật tâm đáp.
“Được, trông vào muội.”
Tuệ Phong sau khi luyện công liền chạy đến tìm hai người Lang Nhất Hàn và Cố Dạ Thiên. Lúc đầu thấy Cố Dạ Thiên ở đấy y cũng rất kinh ngạc, một phần cũng cảm thấy khó chịu khi hắn ở chung với Lang Nhất Hàn, nhưng dù sao cũng là bằng hữu quen biết, với lại người ta cũng đang bị thương. y không thể ích kỉ được.
Trước khi đi y còn chuẩn bị thêm một lồng cơm lớn vừa cho hai người kia ăn. Thật sự rất là tận tâm.
Mà lúc này trong hang động lại xảy đến một chuyện vô cùng rắc rối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/3506482/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.