Lúc tỉnh lại Tuệ Phong đã thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc, y phục bị ướt cũng đã được thay ra, y chớp mắt vài cái rồi ngồi dậy Nhìn những vết xước không quá dài trên cánh tay trắng khiến y trầm mặc, tay đẹp vậy mà để lại sẹo thì tiếc lắm, khụ y cũng không phải là ham mê sắc đẹp điên cuồng như nữ nhân đâu, nhưng đây là thân thể của nguyên chủ a, y có trách nhiệm phải giữ gìn với lại đẹp cũng không phải gì sai mà.. Thế là y quyết định đến dược phòng của tam sư đệ Lý Mộc Hiên, hi vọng là y có thuốc trị sẹo Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau của Tử Lâm và Minh Tâm "Này, để ta làm cho" Tử Lâm vươn tay muốn giành lấy lọ thuốc trên tay Minh Tâm nhưng bất thành, mặt không khỏi khó chịu một trận, con người này sao ngoan cố thế, bộ thích đụng chạm với nhị sư huynh như vậy à, hôm qua thay đồ giúp y đã làm hắn tức đến nổ mắt, hôm nay còn định tận tay giúp y bôi thuốc, bộ dạng thâm tình như vậy đây là muốn chọc tức hắn đến điên phải không Minh Tâm đưa lọ thuốc qua một bên không hề biết con người bên cạnh đã vỡ biết bao nhiêu bình giấm, y chỉ là không hiểu tên này khó chịu cái gì tự nhiên ngăn cấm y bôi thuốc cho nhị sư huynh, bộ lên cơn à? "Để ngươi làm? Ngươi thật sự biết làm à?"-Minh Tâm một mặt không tin tưởng nhìn hắn "Biết, biết chứ" - Tử Lâm gật đầu lia lịa, ta đáng tin lắm a, đừng nhìn như vậy mà Minh Tâm liếc mắt hừ nhẹ "Hừ, vậy cho hỏi là cái tên nào mỗi lần bị thương đều kêu ta bôi thuốc cho? Cái gì mà 'ta không biết làm, ngươi giúp ta đi'" Tử Lâm im lặng ánh mắt nhìn y đầy than oán, Minh Tâm ngốc cái đó là ta muốn ngươi bôi giúp ta nên mới nói vậy, ngươi xem có ai phúc phần được bôi thuốc cho ta như ngươi không? Nếu Minh Tâm biết suy nghĩ này của hắn chắc chắn sẽ khinh bỉ mà nói: Hừ, cái phúc phần đấy ông đây đếch cần "Vẫn là để ta làm thì hơn, ngươi tốt nhất né qua một bên cho ta" Minh Tâm liếc mắt đe dọa một cái rồi tiếp tục bước đi "Ơ...này..." Tử Lâm dường như vẫn không từ bỏ mà bám theo Minh Tâm í ới khiến nhị sư huynh y đây bỗng cảm thấy vui sướng, cảm động đến rơi nước mắt, hic không ngờ hai sư đệ lại thương ta như vậy, còn dành nhau bôi thuốc cho ta, hic quá cảm động rồi, sau này ta sẽ đối tốt với hai người "Nhị sư huynh?" Minh Tâm có hơi bất ngờ khi thấy y đứng trước cửa, Tử Lâm cũng bất giác ngước lên nhìn Tuệ Phong mỉm cười nhìn hai người, trong đầu đã biên soạn cả một bài diễn văn tràn ngập tình cảm "Ùm..ta..." - Chưa kịp nói đã bị Tử Lâm ngắt lời luôn ra một tràng "Huynh tỉnh rồi thì tốt quá, khỏe mạnh đứng đây chắc cũng tự bôi thuốc được nhỉ, đây thuốc đây, huynh cứ bôi vào vết thương là được, đệ và Minh Tâm có việc phải đi, tạm biệt nhị sư huynh" Nói xong liền kéo Minh Tâm rời đi, trước sân không một bóng người Tuệ Phong tay cầm lọ thuốc đứng như tượng, gió lạnh thổi qua khiến nụ cười trên mặt trở nên đông cứng, ta rút lại những lời khi nãy có được không, cái gì mà yêu thương, dối trá, tất cả đều là dối trá Thở dài trách đời một tiếng Tuệ Phong mở nắp lọ thuốc đưa lên ngửi, trong ba năm ở đây y cùng đại sư huynh lúc rãnh rỗi có tìm hiểu thêm y thuật, dù không khả quan lắm nhưng ít nhiều cũng biết đôi chút về các loại thuốc cũng như dược liệu Sau khi xác định được thứ trong lọ chỉ có tác dụng giúp nhanh lành vết thương chứ không trị được sẹo y liền cất nó vào người rồi sải bước về dược phòng Trên đường đi y bỗng chợt nhớ đến người thiếu niên hôm qua, nếu không có hắn thì chắc Tuệ Phong y bây giờ phải nằm liệt trên giường, haizzz tiếc là lúc đó y ngất đi không kịp nói tiếng cám ơn với hắn, hi vọng rằng sẽ còn gặp lại Tại Ma cung Giấy mực bừa bãi khắp căn phòng lớn, lâu lâu lại vang liên tiếng soàn soạt của giấy bút, nam nhân bạch y vùi mình dưới hai chồng giấy cao ngất ngưỡng một tay không ngừng lật, tay kia không ngừng ghi chép, mắt đọc, miệng cũng không ngừng buông lời chửi rủa "Mẹ nó, một độc y vang danh như ta khi không lại phải làm việc này, ta còn độc dược chưa điều chế xong a, tên Cố Dạ Thiên chết tiệt kêu đi tìm Tôn thượng cuối cùng chỉ có lê một cái thân về, đã thế còn trốn đi, có ngon thì trốn cho kỹ để ông đây bắt được ông đánh gãy cái chân chó nhà ngươi, còn cái tên Ma Tôn vô trách nhiệm kia nữa, mẹ nó nhận chức cho đã rồi quăng việc cho thuộc hạ làm còn chính mình nhàn nhã đi chơi, biết vậy ta khỏi chữa cứ để ngươi trong dạng như một con chó ngốc đó cho rồi....cái gì đây? Phu quân dan díu với người khác? Đm lũ này điên à? Chuyện này mà cũng dâng lên Ma Tôn xử cho được, vặt đầu hai cái đứa đấy không phải là xong à? Vừa nhẹ nhõm vừa sảng khoái, dâng lên làm cái gì? Bộ nghĩ đây rãnh quá hay gì?Hừ..." Bạch Âm tức giận ném tờ giấy qua một bên, tay tiếp tục cầm lấy cái khác đưa qua, miệng tiếp tục hoạt động chửi hai người kia "RẦM" Cành cửa bị đạp đổ ập xuống một đường không có cản trở mà trở về với đất mẹ thân yêu Bị tiếng động lớn làm cho giật mình, Bạch Âm không thèm nhìn mặt người tới mà chửi đổng lên "CÁI TÊN MẮC DỊCH NÀO THẾ? CÓ TIN ÔNG ĐÂY ĐÁNH GÃY CH..ch...Tô..Tôn Thượng???" Bạch Âm đứng bật dậy chớp mắt ngạc nhiên nhìn người đang ung dung bước vào "Ái chà ta nghe ngươi định làm gì ta ấy nhỉ?" Lang Nhất Hàn vừa ngoáy tai vừa nói, ánh mắt sắc lạnh như có như không liếc qua nhìn Bạch Âm khiến người hắn không khỏi run lên một cái, mồ hôi lạnh cũng túa ra, cho mười cái gan hắn cũng không dám nói là định đánh gãy chân Lang Nhất Hàn đâu, chưa động vào là đã chết rồi còn đâu "Hì hì đâu có gì đâu, cuối cùng ngài cũng về rồi" Hừ ta tưởng ngài chơi lâu quá quên đường về rồi chứ "Vốn ta cũng không định về đâu, tại có việc nên mới về thôi" - Lang Nhất Hàn lười biếng nói Hừ, hắn còn muốn ở lại chơi với Phong ca của hắn cơ, nghĩ đến việc y ở cùng với tên Vu Bân là đã khó chịu rồi, cái mặt cười cười thấy ghét Vu Bân nằm không trúng đạn: 凸(•‿•)凸 à thế à Bạch Âm kiềm nén muốn độc chết Ma Tôn nhà mình: thế nếu không có việc là ngài không thèm về chứ gì (#`皿´) "Cố Dạ Thiên đâu?" "Thuộc hạ không biết, chắc trốn đi chơi rồi" Bạch Âm vừa dứt lời, một bóng đen từ trên nóc nhà nhảy xuống, hai tay chắp lấy cúi đầu "Tôn thượng" Lang Nhất Hàn liếc mắt nhìn hắn rồi ờ một tiếng, còn Bạch Âm vừa mới thấy người cơn giận trong người liền bùng phát, một cước đạp Cố Dạ Thiên té nhào Cố Dạ Thiên bị tập kích bất ngờ trợn mắt té xuống, vừa định xoay người đứng dậy thì bị Bạch Âm đánh tới tấp, vì Bạch Âm ra tay rất nhanh nên hắn không kịp né chỉ có thể đưa tay lên đỡ "Á à thì ra trốn trên đấy, nhàn nhã nhỉ, vui vẻ nhỉ, hừ ông đây đập chết ngươi, đập chết ngươi" "Tên Bạch thối kia, cút ra ngay!!" Cố Dạ Thiên gào lớn, Bạch Âm khóe mắt giật kịch liệt, thì ra ngươi chọn cái chết, lập tức lực tay cùng chân mạnh hơn, từng đòn từng đòn giáng xuống "Thối thối con mẹ nhà ngươi, ông đây đập chết ngươi, có ngày ta sẽ nốc thuốc độc vô mồm ngươi" Lang Nhất Hàn:....ủa rồi ta là không khí à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]