Trước câu nói ngây ngô của y Lang Nhất Hàn hoàn toàn ngơ ngẩn
Minh Tâm cùng Tử Lâm thì triệt để bất lực, nhị sư huynh, huynh đừng có so sánh như vậy a, nhìn không khác gì đứa ngốc
"Ha ha..."
Tiếng cười trầm thấp vang lên xé tan không khí cổ quái
Thấy hắn cười, hai vành tai Tuệ Phong không tự chủ đỏ lên, cả mặt nóng ran vì ngại, không lẽ mình lại nói sai nữa sao?
Tuệ Phong nhận định rằng có thể điều chỉnh cảm xúc trên mặt khá tốt, nhưng tại sao ở trước người này y lại không làm được chứ, nói đỏ mặt là đỏ mặt liền
"S..sao đệ lại cười?"
"Huynh thật thú vị a"
Lang Nhất Hàn tay chống cằm tinh nghịch nhìn Tuệ Phong, lại nhìn đến hai vành tai đỏ ửng của y khiến hắn nổi hứng muốn trêu chọc, người này sao có thể đáng yêu như vậy chứ
"Khụ....đừng nhìn ta như vậy"
Tuệ Phong đưa tay che miệng ho một cái muốn xua tan đi sự ngượng ngùng trên mặt
Lang Nhất Hàn bên ngoài gật đầu nhưng mắt vẫn không rời người trước mặt
"Mà sao ba ngươi đến đây?"
"À nghe nói thôn này có yêu quái tác quái nên chúng ta đến đây xem thử"
Lang Nhất Hàn gật gật đầu xem như đã biết, tay đưa chén trà lên nhấp một ngụm, không biết là nhầm lẫn hay cố ý, chén trà này vừa hay lại là chén trà Tuệ Phong vừa uống ban nãy
Tuệ Phong thấy thế định lên tiếng nói rồi lại thôi, chỉ là uống chung chén thôi mà có to tát gì đâu chứ
Chiều tối, Vu Bân mang theo vài đệ tử trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/275368/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.