Tuệ Phong bồng chó nhỏ về hang động, đây là cái hang mà trong lúc đi kiếm củi y tìm được, đặt nó lên đống rơm y nhẹ nhàng dùng nước rửa nhẹ vết thương ở chân của nó sau đó truyền một chút linh lực vào
Tuệ Phong lấy một chút thảo dược mà hôm bữa hái được bóp nhuyễn rồi đắp lên vết thương sau đó sẽ một mảnh nhỏ ở tà áo mình mà băng lại
"Tao giúp mày đến đây thôi, muốn sống thì phải xem mày rồi"
Nói rồi y rời đi tiếp tục công việc bắt cá của mình, để lại chó nhỏ mắt nặng trĩu dõi theo bóng y
Mấy ngày sau nhìn chú chó nhỏ đi khập khiễng ngoài cửa hang đùa với mấy con bướm làm y có chút.....buồn (Au: buồn vì mất thức ăn hả con •‿•)
"Cứ tưởng không qua khỏi chứ...haizzz"
Lưu Tuệ Phong ngồi trên bệ đá thở dài, ai ngờ được là nó qua khỏi chứ, đã thế vết thương lại lành nhanh kinh khủng, nhìn xem, đi được rồi kìa, mặt trông cũng có vẻ tràn đầy sức sống ghê
"Cục bông, lại đây!"
Cái tên Cục bông này là do y nghĩ cả buổi mới ra a, thấy sao? Dễ thương hơm? Y biết dễ thương mà haha (Au: Từ chối hiểu:)))
Nghe tiếng y, cục bông nhỏ khập khiễng chạy lại, chạm đến chân y còn không quên dụi dụi mấy cái
Tuệ Phong nhấc bổng nó lên đặt vào lòng mình, y vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của nó vừa than thở
"Haizz ngươi nói xem cục bông, liệu chúng ta có thể thoát khỏi đây không? Đã hơn một tuần rồi a, ta còn muốn trở về nhà a"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-nguoi-khong-phai-la-cau-sao/275356/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.