Editor: Rùa Lười
_____________________________
Cả đêm, Quyền Sơ Nhược không biết mình đã lăn lộn bao nhiêu lần, cô chỉ nhớ là, cô vừa trở mình đã bị đè lên. Một lần rồi lại một lần cao trào làm cho toàn bộ thần trí của cô, tất cả đều trở nên mơ màng.
Nhưng tinh lực của tên đáng ghét kia, Quyền Sơ Nhược nhớ rõ đôi mắt đen láy sáng ngời của tên Lục Cảnh Hanh kia, còn cả nụ cười vui vẻ bên khóe miệng anh nữa. Nụ cười đáng ghét đó cứ vương vấn bay bay ở một nơi nào đó trong tim cô rồi nhẹ nhàng hạ cánh xuống.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi mày kiếm của Lục Cảnh Hanh cau lại, anh mở mắt ra. Đồng hồ sinh học của anh rất chính xác, mấy năm nay, cho dù là say rượu hay là khó chịu đi chăng nữa anh cũng chưa bao giờ thức dậy muộn.
Đương nhiên rồi, sau khi dục vọng qua đi, mặt anh chẳng lộ vẻ mệt mỏi gì hết, ngược lại tinh thần còn thoải mái nữa chứ.
Người trong lòng còn đang ngủ, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực anh, mỗi một hơi thở đều như chọc trái tim anh ngứa ngáy. Lục Cảnh Hanh cười, quay đầu lại hôn vào chóp mũi cô một cái, chỉ thấy cô cau mày một chút, không thấy có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đôi môi mỏng của Lục Cảnh Hanh khẽ nhếch lên, đôi tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cứ như đang dịu dàng dỗ cô ngủ.
Bỏ đi, muộn thì cho nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-thuc-hoan-gia-yeu-ve-quyen-so-nhuoc/2846387/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.