Dịch Hành Vân đưa Nhậm Hiểu Niên đến công ty bách hóa quầy chuyên bán quần áo trẻ em, anh không biết gì về quần áo, đều là nhân viên của quầy giúp chọn quần áo thích hợp cho cô bé. Nhưng anh phát hiện anh tốt bụng bỏ tiền mua quần áo cho cô bé, tiểu nha đầu này lại cụt hứng. 
“Này, Nhậm Hiểu Niên, chú mua quần áo cho cháu, cháu không thể vui vẻ lên chút nào sao?” Anh ký séc xong, không vui trừng mắt với cô. 
“À, tôi rất vui, cám ơn chú.” Cô cắn môi dưới, có vẻ rất bất đắc dĩ. 
Cô cần quần áo phụ nữ, không phải thời trang trẻ em. 
“Đây là thái độ mà cháu cảm ơn người ta sao?” Anh nhìn như đang cáu. 
“Nếu không thì sao? Còn muốn tôi hôn chú một cái sao?” Cô nói đùa, chu môi với anh. 
Dịch Hành Vân ngẩn ra trừng mắt nhìn đôi môi đỏ mọng nho nhỏ của cô, nhớ tới buổi sáng đã dán sát vào cái miệng nhỏ non mềm nóng ẩm của cô, hô hấp tự nhiên cứng lại. 
“Muốn sao?” Miệng cô chu lên rất cao. 
“Không!” Anh tức giận quát, nhấc túi quần áo mới của cô, xoay người bước đi. 
Đáng chết! Thật sự là đủ rồi, anh đang bị bệnh gì vậy? Cô bé chỉ là tiểu quỷ bảy tuổi! Bảy tuổi! 
Đàn ông ba mươi tuổi sao lại luôn nghĩ đến môi của một bé gái bảy tuổi? 
Trừ phi là biến thái…… 
Phút chốc, anh nhớ Nhậm Hiểu Niên từng nói cái gì mà “Loli complex”, biến thái, anh sợ tới mức suýt chút nữa thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-thu-tue/2338129/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.