Đồ phổ anh bảy tuổi không biết sẽ ra sao, có lẽ lấy bộ dáng như bây giờ của anh cũng nên đo…… 
“Cháu cũng muốn do? Cháu mới bảy tuổi đo đồ phổ làm gì……” Cô nhíu mày, nói được một nửa, thoáng nhìn trong đĩa cậu bé còn hơn một nửa đồ ăn, ngẩn người.“Ơ? Cháu không ăn nữa à?” 
“Tôi không muốn ăn.” Anh uống một ngụm nước, đẩy đĩa sứ ra. 
“Không được, quá lãng phí ! Ăn hết cho cô!” Cô thở phì phì khẽ mắng. 
“Không cần.” 
“Tiểu quỷ này, một phần cơm này đắt chết người, sao cháu lại không ăn hết……” Cô thật muốn đánh thằng nhóc này. 
“Sao nào? Cô tiếc à? Vậy cô ăn đi.” Anh cố ý đẩy đĩa về phía cô. 
Cô trừng anh một cái, cầm lấy đĩa. Anh kinh ngạc một giây, nhanh chóng giữ chặt đĩa, nhíu mày nói:“Cô muốn ăn thật à?” 
“Ăn chứ, cho dù no chết cũng không thể lãng phí.” Cô nói như thể muốn chiến đấu với đồ ăn trên bàn, ăn từng miếng từng miếng. 
“Cô như vậy rất giống bà cô thô tục.” Anh hừ nói. 
“Cháu như vậy mới giống thằng nhóc thô tục, rõ ràng rất ngây thơ, còn cứ cố giả làm người lớn.” Cô cũng hừ anh. 
“Cô nói tôi ngây thơ?” Anh nhíu mày. 
“Đúng vậy, giống hệt như anh trai cháu, hai anh em đều là những thằng nhóc ngây thơ.” Cô lắc đầu. 
“Anh tôi hai mươi bảy tuổi rồi! Sao có thể ngây thơ?” Anh lập tức kháng nghị cho mình. 
“Hai mươi bảy tuổi thì sao nào? Cô không đắc tội với anh ta, mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-thu-tue/2338105/quyen-2-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.