Editor: Tô Hồ LyBetor: mèomỡ
Anh kinh ngạc ngẩng đầu trừng cô. “Cô làm gì đấy?”
“An ủi anh.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẻ mặt cô cũng không giống như đang an ủi người khác.
“An ủi? Cô coi tôi là đứa trẻ bảy tuổi sao?” Phương Dạ Bạch không vui đẩy tay cô ra.
“Không, ở trong mắt tôi, anh chưa bao giờ là một đứa trẻ.” Cô lắc đầu.
“Vậy ở trong mắt cô tôi mấy tuổi?” Anh lạnh lùng hỏi với vẻ chế giễu.
“Hai mươi bảy tuổi.” Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, vẻ mặt không hề thay đổi.
Anh nheo mắt lại, cảm thấy thật buồn cười. Chẳng lẽ Tiểu Ngũ cũng bắt đầu nói dối?
“Cô xem tôi có giống hai mươi bảy tuổi không? Vậy cô thử hình dung bộ dáng đó của tôi xem nào.”
Cô chăm chú nhìn anh, không chần chừ trả lời: “Cao khoảng một mét bảytám, nặng khoảng sáu mươi hai kg, khung xương nhỏ, thân hình cao gầy,khuôn mặt trắng trẻo, xương gò má hơi cao, hai gò má gầy nhưng căng mịn, sống mũi thẳng, môi đầy đặn, giọng hơi trầm, tóc đen ngắn, tóc mái chelông mày, ánh mắt trong trẻo, con ngươi màu nâu đậm, thị lực hai chấmkhông, ôn hòa lại lạnh lùng……”
Anh ngây dại.
Cô đang nhìn ai vậy? Đang nói tới ai vậy?
Miêu tả của cô lúc này, là anh sao?
“Đây là anh trong mắt tôi. Dù mười bảy tuổi năm đó, hay hai mươi bảytuổi lúc này, mấy năm nay, anh trong mắt tôi luôn là một người đàn ông,chưa từng thay đổi.”
Trong lòng anh xúc động khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-thu-tue/2338070/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.