Rất lâu, rất lâu sau. . . 
Đài Bắc ba mươi năm sau. 
Ba đôi nam nữ cùng nhau đứng trước một căn nhà lớn đổ nát, trong đó haiđôi vợ chồng trung niên mặc dù tóc đã bạc nhưng khí chất vẫn thanh lịchtuấn tú, chỉ trên khuôn mặt là không che giấu được vẻ phong sương. 
Còn lại là một đôi nam nữ trẻ tầm hai mươi tuổi, người đàn ông anh tuấn trắng trẻo, người phụ nữ lạnh lùng đoan trang. 
Sáu người tuổi tác chênh lệch khá lớn, nhìn như cha mẹ hai nhà cùng vợchồng trẻ đoàn tụ, nhưng thái độ bọn họ nói chuyện với nhau rất nganghàng. 
“Anh đúng là chẳng già đi tẹo nào cả, Tiểu Bạch.” Nam Cung Thần Võ cười khẩy nói. 
“Anh và Hiểu Niên lại già đi nhiều đó, Thần Võ.” Phương Dạ Bạch đáp lễ nói móc. 
“Đây là dấu vết năm tháng.” Nhậm Hiểu Niên cười nói. 
“Hiện giờ không sợ già đi nữa sao?” Phương Dạ Bạch nhìn cô. 
“Dần dần già đi mới là cuộc sống chứ.” Nhậm Hiểu Niên cảm thán nói. 
“Còn anh? Vẫn chưa tìm được cách sao?” Nam Cung Thần Võ hỏi anh. 
“Còn chưa.” 
“Dự tính cứ sống vậy hả?” 
“Cũng không có gì là không tốt cả.” Phương Dạ Bạch hừ nhẹ. 
“Không ai cảm thấy hai người rất kỳ lạ sao?” Cao Lục hỏi. 
“Chúng tôi thường xuyên đổi chỗ ở.” Tiểu Ngũ nói. 
“Không cảm thấy phiền toái sao?” Dịch Hành Vân cũng hỏi. 
“Chờ khi tôi chán, tôi sẽ nghĩ cách.” Phương Dạ Bạch cười khẽ. 
“Sau khi anh giúp chúng tôi xong thì cũng tiêu hủy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-thu-tue/2338033/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.