“Không được......” Giang Tiểu Mễ cố gắng giãy giụa, nhưng nàng toàn thân mềm yếu, căn bản không làm được gì.
“Tiểu mỹ nhân, đừng phản kháng nữa, nàng càng giãy dụa, càng làm dược tác dụng nhanh hơn.” Lão nam nhân ôm nàng lên giường, đắm đuối nói.
“Ngươi không được đụng ta, nếu không ta liền cắn lưỡi tự vẫn, biến thành quỷ ác tới tìm ngươi!” Nàng cố gắng duy trì lý trí, muốn cho hắn giữa đường bỏ cuộc.
Chẳng qua là, sắc dục hun tâm lão nam nhân kia sao nghe lọt?
“Đã như vậy, ta không thể làm gì khác hơn là trói nàng lại.” Lão nam nhân cười thật hạ lưu.
“Đừng.....”
Giang Tiểu Mễ dù có ngàn vạn không muốn, cũng chỉ có thể giống như oa nhi mặc cho hắn định đoạt. Nước mắt nhục nhã trào ra vành mắt nàng, muốn rơi xuống.
“Ngươi nam nhân đáng chết này, già như vậy còn muốn sao? Ngươi ở trước mặt ta gắng sức đã là xấu hổ rồi, ta sẽ cười chết ngươi, ta còn ra ngoài loan truyền, đến lúc đó ── Ưm......”
Nàng nói trúng nhược điểm của hắn, cho nên hắn thẹn quá thành giận dùng vải nhét miệng của nàng, không để cho nàng nói thêm nữa.
“Ta vốn còn muốn nghe một chút thanh âm yêu kiều dâm đãng của nàng, bất quá nàng mở miệng là không đáng yêu...... Đúng rồi, ngay cả ánh mắt cũng mơ hồ, như vậy mới kích thích!”
Cái gì thanh âm dâm đãng yêu kiều? Không có mắng tổ tông mười tám đời nhà ngươi đã rất khách khí rồi! Giang Tiểu Mễ ở trong lòng rống to, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Ô! Nàng nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-son-dai-vuong-ap-trai-tieu-phu-nhan/85974/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.