Từ một tiệm trong thành truyền ra tiếng hát làm người ta hồn phi phách tán, đem toàn bộ khách dọa chạy.
“Đại tiểu thư của ta ơi, van cầu con đừng hát nữa......” Điếm trưởng quỹ ở trước mặt Giang Tiểu Mễ đau khổ cầu khẩn.
“Chưởng quỹ, không phải là ông không quan tâm ta chứ?” Giang Tiểu Mễ thả đàn tỳ bà trong tay ra, khẩn trương hỏi.
“Không phải là ta không quan tâm con, mà là......”
“Ông đừng quên năm đó ông lưu lạc tha hương, bởi vì đói bụng đi trộm bánh bao người khác, thiếu chút nữa bị người đánh cho gần chết, kết quả là gặp phải cha ta hảo tâm cứu ông một mạng, lại giới thiệu công việc tốt cho ông, hiện tại ông mới có thể nở mày nở mặt..... Ông đừng có lấy oán báo ân!”
Điếm chưởng quỹ nặng nề thở dài một cái, “Tiểu Mễ à! Đừng trách Vưu bá, thật xin lỗi con...... Thật ra thì con có thể từ từ ở nhà đợi, ta có thể nuôi con......”
“Không được! Không được!” Nàng lắc đầu, “Cha ta nói thiên hạ không có uổng phí bữa ăn trưa. Cho nên ta sẽ hát thật hay, để cho ông buôn bán thịnh vượng, tiền tài cuồn cuộn tới ──”
“Tiểu Mễ.” Vưu bá vô tình cắt đứt nàng, “Vấn đề là con ca hát, khách nhân của ta liền ít đi một nửa. Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ không phải là ta nuôi con, mà là con nuôi ta rồi!”
“Nhưng, ta muốn sống bằng sức mình......” Nàng đáng thương nói.
“Tiểu Mễ, ta biết con rất biết vươn lên, nhưng xin con, đừng hù dọa khách nhân của ta chạy nữa!”
“Nhưng ta......”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-son-dai-vuong-ap-trai-tieu-phu-nhan/85972/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.