Tại sao là nàng?
Chẳng lẽ nàng trời sinh mệnh khổ sao?
Nói gì thì lúc này cũng là cơ hội thật tốt để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của lão gia......
Dập đầu! Căn bản là đứa trẻ chưa chết được nhà người ta! Ô ô…… (Câu này hơi vô lí nhưng kệ ^^)
“Nguyệt Quang, nàng đừng khóc. Từ nhỏ nàng đã được lão gia thu nhận, tiểu thư lại đối đãi nàng như muội muội của mình, bây giờ chính là lúc nàng nên báo ân đó.”
Ngoài kiệu truyền tới thanh âm của quản gia. Hắn bồi nàng đi tới chân núi Cuồng Phong, bất quá thân phận nàng bây giờ là Đại tiểu thư Văn gia, kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Văn Tú.
Nguyệt Quang lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.
Tiểu thư cùng lão gia đối với nàng ân trọng như núi, cần phải báo ân. Chẳng qua là......
Đối phương là sơn tặc! Thật là đáng sợ......
Nàng mặc dù chỉ là tiểu nha hoàn, nhưng cũng trải qua cuộc sống an ổn, bình thường tiếp xúc cũng đều là dân chúng thiện lương, cũng chưa từng quen biết hung thân ác sát đại phôi đản.
Hôm nay, nàng một mình bị đẩy đến hoàn cảnh xa lạ không nói làm gì, giờ còn phải ở chung một chỗ cùng một đám cường đạo giết người không chớp mắt, nhất định sẽ rất đáng sợ......
Nàng sờ sờ chủy thủ trong ngực, đây là di vật ông ngoại mất đi giao cho nàng, để cho nàng phòng thân, hôm nay rốt cục cũng phải sử dụng đến ──
Ai dám đụng đến một sợi lông tơ của nàng, nàng liền thiến hắn, tuyệt đối không mềm lòng!
“Nguyệt Quang, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-son-dai-vuong-ap-trai-tieu-nha-hoan/87334/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.