Trời đã rạng sáng nhưng Lạc Cẩn Du vẫn không nán lại thành Nam mà lên máy bay về thành Bắc ngay trong đêm.
Xuống máy bay lên xe bôn ba trên đường dài Lạc Cẩn Du mệt mỏi tựa đầu ra ghế dựa, vốn tưởng có thể trở về biệt thự bên này ngủ một giấc nào ngờ Lôi Kiệt thông báo người mà Triệu Thần Huân nhờ anh tìm suốt một tháng qua đã tìm được.
Xe trực tiếp đi qua nửa thành phố tiến về bãi rác lớn nhất phía Tây thành Bắc, Lạc Cẩn Du thân người cao lớn bước xuống xe ánh mắt sắc bén hệt lưỡi dao quét quanh một vòng.
Thuộc hạ bên cạnh liền tiến lên đem người ném xuống trước mặt anh, không khí nơi đây hơi nặng mùi khiến anh không khỏi cau mày khó chịu.
"Ông đây cực khổ tìm mày gần một tháng cũng sắp sụt đi vài cân, vậy mà mày lại được nuôi to tròn béo múp thế à?"
Nói rồi anh còn đưa chân đá đá người đàn ông trên đất một cái đầy ghét bỏ.
Lý Thục Sơn sợ sệt rụt cổ lại câm như hến, Lạc Cẩn Du cũng lười để ý liền lấy di động gọi cho Triệu Thần Huân.
Nhưng gọi đến ba lần cũng không có ai nghe máy, anh có hơi bực ấn gọi thêm lần nữa.
"Alô."
Đầu dây bên kia vừa nhấc máy thì Lạc Cẩn Du đã rống ầm lên.
"Điện thoại cậu để làm kiểng à? Gọi lâu như thế mới nghe máy!"
Triệu Thần Huân bên này híp híp mắt thoả mãn ôm Mục Hy trong ngực hỏi:
"Có chuyện gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-mat-tinh/3077696/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.