Chương trước
Chương sau
Lạc Cẩn Du cấp tốc đem nước ấm lau người cho tiểu Đào nhưng thân nhiệt trên người cô vẫn không hạ xuống được, nhìn cô sốt đến mê man mà lòng anh nóng như lửa đốt.

Lôi Kiệt không quá 20 phút đã đem bác sỹ cùng 10 tên vệ sĩ đến khí thế chẳng khác nào đi nghênh địch.

Lạc Cẩn Du mở cửa ra cũng thoáng ngẩn người với đám thuộc hạ nhưng anh không có nhiều thời gian để chửi cái đám rảnh hơi này trực tiếp kéo cổ áo bác sĩ lôi vào phòng.

Bác sĩ là bác sĩ riêng của Lạc Cẩn Du nghe tin anh triệu hồi gấp anh ta cơ hồ là muốn mang hết đồ nghề đến, ai dè vào phòng chỉ thấy một cô gái đang sốt cao nằm đó không khỏi ngẩn tò te.

Lạc Cẩn Du thấy anh ta đứng đực ra đó thì nâng tay vỗ lên ót anh ta một cái mắng:

"Còn ngây người làm gì? Không thấy cô ấy sốt đến nói mê rồi hả?"

Tần Hạo bị đánh đau trừng mắt nhìn anh một cái liền vội đến khám cho tiểu Đào, Lạc Cẩn Du ở một bên đứng ngồi không yên.

Qua một lúc lâu sau Tần Hạo mới khám xong, ghim tiêm truyền dịch rồi kê ít thuốc cho tiểu Đào lúc này Lạc Cẩn Du nhìn thấy mới an tâm một chút.

Anh đi đến cạnh giường đưa tay sờ lên má cô cảm thấy đã bớt nóng hơn khi nảy thì không khỏi thở phào một hơi.

Tần Hạo một bên thu dọn đồ đạc không khỏi liếc mắt nhìn Lạc Cẩn Du mấy lần vẫn là không nhịn được nói:

"Cô nhóc bị cậu hành đến tơi tả thế kia, đã đủ tuổi vị thành niên chưa đấy?"

Tần Hạo là bác sĩ huống hồ ánh mắt khá tinh cho nên vừa đến gần đã có thể nhìn ra dấu hôn chi chít thấp thoáng dưới lớp áo ngủ của tiểu Đào.

Anh ta không khỏi khinh khỉnh nhìn Lạc Cẩn Du.

"Bớt cầm thú lại đi."

Lạc Cẩn Du cũng vừa vặn chỉnh lại cổ áo của tiểu Đào lên, anh liếc mắt cảnh cáo nhìn Tần Hạo.



"Ngậm miệng lại và kiểm soát cho tốt con mắt của cậu, đừng để tôi móc nó xuống."

Khoé môi Tần Hạo giật hai cái nhưng cũng không nói gì thêm mà cầm túi đi ra ngoài.

Lạc Cẩn Du hừ một tiếng, xác định tiểu Đào đã ổn mới chậm rãi đứng lên đi ra ngoài.

Phòng khách vốn không lớn hiện tại lại chứa hơn mười người cao lớn càng trở nên chật chội hơn, Lạc Cẩn Du nhíu mày trực tiếp nhấc chân đá vào mông Lôi Kiệt.

"Tôi kêu cậu đưa bác sĩ đến vậy mà còn kéo theo cả đám người tới đây! Là muốn đánh nhau hay đi hốt xác tôi về!"

Lôi Kiệt ôm mông né ra sau lưng Tần Hạo sờ sờ mũi đáp:

"Chúng tôi đến làm chân sai vặt cho ngài ạ, cô Đào ốm rồi chắc cũng cần thuốc men ăn uống đồ mà ạ."

Lạc Cẩn Du liếc Lôi Kiệt một cái cảm thấy anh ta nói cũng có lý, anh bèn đưa mắt nhìn sang Tần Hạo hỏi:

"Hiện tại cô ấy cần những gì để mau khỏi bệnh?"

Tần Hạo phân chia thuốc ra từng bịch nhỏ ghi chú thời gian rõ ràng rồi đưa qua cho Lạc Cẩn Du, nhàn nhạt nói một hơi không ngừng.

"Dựa theo hướng dẫn trên đây canh đúng giờ cho cô ấy uống là được, hiện tại nên ăn thức ăn lỏng để dễ tiêu hoá khoẻ hơn chút có thể ăn cơm cho chắc bụng nhưng cũng đừng nên ăn dầu mỡ quá. Nếu đến tối mà còn không hạ sốt hoặc sốt rồi lại ngừng thì lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện để xét nghiệm máu."

Lạc Cẩn Du mím chặt môi lắng nghe thật kỹ lời Tần Hạo nói rồi khẽ gật đầu một cái, anh nói:

"Cậu trở về đi, có gì tôi gọi cho cậu."

Nói xong anh quay qua nhìn đám người Lôi Kiệt.

"Còn cậu đi siêu thị mua ít thức ăn về cho tôi. Đám người còn lại đi đến sòng bạc ngầm tìm người tên Đào Dật, tôi không muốn thấy tên đó ở thành Bắc này nữa."



Cả đám người áo đen mặt mày nghiêm túc nhận lệnh lập tức đồng thanh hô lớn:

"Rõ!"

Cả đám vừa hô thì mỗi tên liền rước ngay một cú đạp của Lạc Cẩn Du, anh nghiến răng đè thấp giọng mắng.

"Mẹ nó ngậm miệng hết lại cho ông! Còn không mau biến đi!"

Cả đám chả hiểu gì nhưng bị chửi riết cũng quen nên lập tức co chân rời đi, chỉ có mỗi Tần Hạo là liếc nhìn Lạc Cẩn Du mấy lần.

Tiễn được một đám đi Lạc Cẩn Du lại trở về phòng ngủ nhìn tiểu Đào, thấy bình truyền dịch đã hết anh vội đi tới nhẹ nhàng rút kim tiêm cho cô, tiểu Đào bị đau không khỏi nhíu mày ưm một tiếng.

Lạc Cẩn Du có chút áy náy đưa tay sờ mặt cô đêm qua anh đã lờ mờ cảm thấy cô yếu ớt hơn thường ngày nhưng cứ nghĩ là do mình kịch liệt quá nên khiến cô mệt, chứ anh đâu có ngờ là cô ốm nên mới mất sức như thế.

Nhớ lại những hình ảnh tối qua cảm thấy khi nảy Tần Hạo mắng anh cầm thú cũng không oan.

"Ưm."

Tiểu Đào khó chịu ưm một tiếng ngọ nguậy trở mình, Lạc Cẩn Du không biết nghĩ thế nào mà cởi áo trên người ra nằm xuống ôm cô vào lòng vỗ về.

"Đào Đào ngoan."

Tiểu Đào nhíu nhíu mi cọ cọ vào ngực anh mấy cái mới chịu nằm yên lần nữa ngủ say, Lạc Cẩn Du vẫn khẽ khàn vỗ lưng trấn an cô lâu lâu lại hôn lên trán cô một cái.

Lôi Kiệt bên này đi siêu thị mua một đống thức ăn trở lại nhà tiểu Đào, bên ngoài vẫn còn hai người áo đen canh gác nên cửa không khoá anh ta liền mở cửa đi vào trong.

Nhẹ tay nhẹ chân hết mức đem đồ vào phòng bếp phân loại ra rửa sạch bỏ vào tủ lạnh rồi mới rón rén đi ra ngoài canh cửa.

Thật là mới sáng ra đã hành một đám quay mòng mòng mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.