Lạc Cẩn Du nghiến răng nghiến lợi tay âm thầm véo mông tiểu Đào đau điếng. 
"Đào Lâm Lâm! Có phải em rất thích lấy tuổi tác ra đè đầu anh không hả?" 
Bị véo đau Tiểu Đào nhăn nhó mặt mày ấp úng đáp: 
"Em không cố ý." 
Thật ra tiểu Đào thốt lên câu kia xong chỉ hận không nuốt luôn đầu lưỡi mình, bị một đám người hô lớn gọi chị cô nhất thời lúng túng nên nói năng không suy nghĩ. 
Lạc Cẩn Du giận đến thở không ra hơi, tự nhiên anh nhớ đến lời châm chọc lần đó của Triệu Thần Huân. 
(Coi chừng sau này cậu gặp được người còn nhỏ hơn vợ tôi đấy.) 
Quả nhiên khẩu nghiệp thì có ngày bị quả báo mà, giờ đây anh đụng phải ngay Đào Lâm Lâm nhỏ hơn mình một giáp, cô nàng này còn rất không tự nguyện khăng khăng nhận rằng mình chưa lớn mới đau. 
Thấy mặt mày anh lúc trắng lúc xanh liền biết anh giận thật rồi, tiểu Đào mím môi mặc kệ đám người xung quanh vươn tay ôm cổ anh nũng nịu đổ thừa. 
"Là do bọn họ đột ngột gọi nên em không kịp phản ứng mới nói như thế, anh đừng có giận mà. Em xin lỗi." 
Nói xong cô cũng xấu hổ gần chết không dám nhìn đám người xung quanh, xin lỗi mấy đại ca nha nếu tôi mà không đổ thừa thì chú Lạc khó ở chắc chắn sẽ véo mông tôi nát mất. 
Đám người bốn mắt nhìn nhau sau cùng đồng loạt chỉa thẳng ánh mắt về phía Lôi Kiệt đang ngại ngùng cúi đầu. 
Lạc Cẩn Du 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-mat-tinh/3077672/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.