Ngày đầu tiên đến thành Nam tiểu Đào cứ ngỡ ngàng ngơ ngác mà trôi qua như thế, lúc cô ngồi trên chiếc giường to lớn của Lạc Cẩn Du cô vẫn không thể hoàn hồn về được.
Cô biết anh giàu nhưng mà cô có nào ngờ anh giàu tới mức một mình mà ở trong căn biệt thự to tổ bố thế này!
Lạc Cẩn Du vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm đã thấy cô vẫn ngơ ngác ngồi đó thất thần mà không khỏi bực mình, anh đi đến chọc vào má cô một cái.
"Đáp xuống mặt đất dùm anh, ở trên mây hoài không chán hả?"
Tiểu Đào vểnh môi vươn tay kéo anh ngồi xuống cạnh mình, nhỏ giọng nói:
"Em, vẫn chưa thích ứng được hiện thực thôi mà!"
Lạc Cẩn Du buồn chả thèm nói, anh trực tiếp ngã lưng nằm dài ra giường thuận tay kéo luôn cả cô nằm xuống.
"Biết thế anh nên vác em về đây sớm một chút cho đỡ bỡ ngỡ!"
Người bên cạnh không trả lời, Lạc Cẩn Du nhíu mày xoay đầu qua nhìn thì lại thấy tiểu Đào tiếp tục thả hồn theo mây gió.
Anh bực thật rồi trực tiếp trở người nằm đè cô dưới thân hai tay hung hăng xoa nắn khắp người cô.
"Nếu em còn tiếp tục mờ mịt nữa ngày mai anh liền sai người mở rộng diện tích biệt thự ra, cho em mờ mịt đến ngất luôn!"
Thân thể cô là do anh khai phá dưỡng thành, giờ mới bị anh trêu chọc một chút tiểu Đào đã nhịn không được thở gấp vặn vẹo cơ thể.
"Anh đừng quậy mà!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-mat-tinh/3077637/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.