Chương trước
Chương sau
Lạc Vĩnh Sơn rời đi được một lúc lâu nhưng tiểu Đào vẫn cúi thấp đầu mân mê cà vạt của anh không nói năng gì.

Lạc Cẩn Du híp mắt thở dài một hơi, anh đưa tay khẽ nâng cằm cô lên.

"Em muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Tiểu Đào mím môi có chút do dự nhìn anh giây lát, cô lấy hết dũng khí hỏi:

"Anh... Anh phế tay ông ấy sao?"

"Ừm."

Trái tim Tiểu Đào nhảy bang bang tay nắm cà vạt anh bất giác xiết chặt, cô cắn môi run run hỏi:

"Vậy anh, thật sự buôn ma túy như lời ông ta nói ư?"

Lạc Cẩn Du vẫn nhàn nhạt nhìn cô bàn tay to lớn đặt bên má cô xoa nhẹ, anh trầm giọng đáp không chút do dự:

"Đúng vậy."

Với quan hệ của hai người hiện tại anh không cần và cũng không muốn giấu cô bất kỳ chuyện gì nữa, con người thật của anh vẫn là phơi bày cho cô thấy thì hơn, dẫu có lẽ sẽ doạ cô sợ chạy mất...

Quả nhiên nghe xong câu trả lời thản nhiên của anh cô hơi ngẩn người trong phút chốc, bờ môi run run không nói thành lời.

Lạc Cẩn Du hiếm khi không ra vẻ bất cần đời, anh ôm cô ngồi trên đùi mình bắt cô phải đối mắt trực diện với ánh mắt mình, anh hỏi:

"Em chán ghét sao? Hay nói đúng hơn là sợ anh rồi?"

Tiểu Đào nhíu mày lắc lắc đầu, cô nói khẽ:

"Em không có! Chỉ là thứ kia không tốt..."

Cô sao có thể chán ghét anh! Cô chẳng qua là hơi sợ một chút...

Nếu nói cờ bạc như thuốc độc vậy thì ma túy là loại kịch độc, ba cô chỉ mới mê cờ bạc đã đánh vợ đánh con vậy những người nghiện ma túy sẽ trở thành bộ dáng đáng sợ thế nào nữa?

Cô không sợ anh mua bán chúng cô chỉ lo sợ nếu anh sa ngã vào ma túy thì anh sẽ không còn là anh mà cô yêu nữa.

Lạc Cẩn Du đăm đăm nhìn vào sắc mặt của cô rất lâu, đến khi anh xác định trong ánh mắt cô không có tia sợ hãi nào mà chỉ tràn ngập sự lo lắng, lúc này trái tim đang bị treo lơ lửng trên không trung của anh mới bình an đáp đất.



Anh khẽ nhếch môi hôn lên trán cô một cái.

"Ừ, nó không tốt nên anh đã không động đến nó từ lâu rồi."

Tiểu Đào ngước mắt phập phồng hỏi:

"Thật ư? Anh không động đến nó nữa!"

Lạc Cẩn Du híp mắt cười đưa tay véo má cô.

"Thật! Bây giờ không sau này tuyệt đối cũng sẽ không động đến nó nữa."

Tiểu Đào ngờ vực quan sát anh một lúc lâu cô mới thở ra một hơi đè xuống sự hoang mang trong đáy lòng, cô nói:

"Anh nói lời thì phải giữ lấy lời đấy."

"Anh hứa."

Lạc Cẩn Du vui vẻ cười ngoác miệng, anh hứng thú ngã lưng ra sofa nhìn cô chằm chằm.

"Vậy em còn gì muốn nói với anh nữa không?"

Tiểu Đào thành thật lắc đầu, cô sẽ không tùy tiện hỏi lung tung cô vẫn sẽ luôn tôn trọng mọi sự riêng tư của anh.

Nào ngờ cô vừa lắc đầu ánh mắt anh đã trở nên hung dữ hơn, anh đưa tay bóp má cô bắt cô phải chu môi ra làm mặt xấu.

Lạc Cẩn Du nheo mắt nghiến răng nghiến lợi nói:

"Giỏi rồi, cơm cũng không chịu ăn em biết giờ là mấy giờ chưa? Gan ngày càng lớn, xem ra là nghĩ anh không dám đánh em thật!"

Tiểu Đào chớp chớp mắt lúc này mới nhớ chuyện mình vẫn chưa ăn cơm, nhìn vẻ mặt đã bắt đầu cau có của anh tiểu Đào biết mình toi rồi, cô vội đẩy tay anh ra nhảy xuống khỏi lòng anh lạch bạch chạy vào phòng ăn.

"Giờ em đi ăn đây!"

"Còn biết chạy cơ đấy."

Lạc Cẩn Du nhìn cô chạy còn nhanh hơn thỏ mà không khỏi buồn cười, anh lắc đầu đứng lên sẵn tiện cầm theo đôi dép của cô lững thững đi vào phòng ăn.

Ăn uống xong cũng gần 10 giờ tiểu Đào bị Lạc Cẩn Du kéo vào thư phòng ngồi cạnh nhìn anh làm việc.

Cô ngồi trên ghế xoay, chân trên chân dưới dép thì bay tít đằng sofa, trên tay ôm theo một đĩa táo ngồi nhai rộp rộp.



Còn Lạc Cẩn Du thì một tay di chuyển chuột một tay thò qua vuốt tóc cô không biết chán, tiểu Đào ăn uống no nê hai mắt lại sắp díp lại với nhau cô ném đĩa táo lên bàn quay qua nhìn anh.

"Anh làm việc còn bắt em tới đây làm gì?"

Cô liếc mắt nhìn các số liệu trên máy vi tính mà chả hiểu mô tê gì, chán phèo mà giật lại nhúm tóc trong tay anh về.

Lạc Cẩn Du dời mắt khỏi máy tính liếc nhìn cô một cái, anh giơ tay kéo ghế của cô sát gần mình hơn rồi cúi người qua hôn lên môi cô.

Tiểu Đào tránh không được liền bị anh hôn đến xuýt thì nghẹn hơi, Lạc Cẩn Du thoả mãn nếm được vị ngọt trên đầu lưỡi cô mới chịu thôi.

Anh nhìn hai má cô mới đó mà đã phiếm hồng rất hài lòng cười nói:

"Ngoan, chờ anh duyệt xong email này rồi đem em về phòng làm nốt các bước còn lại."

Tiểu Đào phồng má đưa tay quệt miệng, mắng anh.

"Đồ không đứng đắn."

Cô hứ một tiếng nhích ghế ra xa anh một chút rồi nằm sấp lên bàn làm việc của anh chả thèm nhìn anh nữa.

Lạc Cẩn Du cười cười tự mình nhích ghế sang tiếp tục vừa vuốt tóc cô vừa phê duyệt email, thật ra là anh nhớ cô nên nhất thời không muốn thả cô đi, vừa làm việc vừa có cô bên cạnh thế này xem ra cũng không tồi lắm!

Đợi đến khi anh tắt máy tính đi quay qua nhìn mới biết cô đã ngủ quên lúc nào không hay, Lạc Cẩn Du chậc một tiếng vốn anh còn muốn đem cô lăn giường một chút nhưng giờ xem ra thôi đi vậy.

Nhẹ nhàng bế cô về phòng ngủ, anh tắm rửa qua một lượt nghĩ nghĩ liền đi xuống tầng tìm quản gia Tô.

"Ngày mai chuẩn bị một mâm cơm nhỏ đem đến nhà thờ đi."

Quản gia Tô vẫn còn ngái ngủ nhưng rất nghiêm túc mà gật đầu.

"Vâng ông chủ."

Lạc Cẩn Du liếc ông một cái hơi nhíu mày bổ sung thêm một câu.

"Ông nói với Lôi Kiệt, bắt đầu từ ngày mai còn dám cho kẻ nào lết tới cửa chính thì họ cuốn gói về quê hết đi."

Không đợi quản gia Tô hồi thần từ cơn mộng Lạc Cẩn Du đã hùng hổ xoay người rời đi.

Quản gia Tô: (O⁠_⁠o) Mọi chuyện là lỗi của già này à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.