Rời khỏi toà tháp, hai người nắm tay nhau chậm rãi tản bộ đi về nhà chính dọc đường đi Lạc Cẩn Du kể cho tiểu Đào nghe rất nhiều chuyện về Diệp Tịch.
Nào là lúc bé anh nghịch ngợm trèo cây bị té gãy chân doạ bà khóc xuýt ngất, nào là anh ở trường đánh nhau với bạn bị mời phụ huynh làm bà giận suốt mấy ngày.
Hôm nay hiếm khi anh nói rất nhiều kể rất nhiều, tiểu Đào ở bên lẵng lặng kiên nhẫn nghe anh nói cô vẫn giữ một nụ cười nhẹ trên môi nhưng ánh mắt lại không khỏi cay cay.
Anh kể nhiều như thế chỉ kể toàn chuyện mình nghịch ngợm làm mẹ đau đầu như thế nào, lại chưa từng có một câu một chữ nói kể về ba.
Cô không phải đứa ngốc, nếu anh có một tuổi thơ đẹp đẽ và hạnh phúc thì làm sao có thể có một Lạc Cẩn Du như bây giờ?
Lúc đối mặt với Lạc Vĩnh Sơn trên người anh không hề che đậy sự khát máu bức người, lúc cảnh cáo Xuân Hương sự tàn nhẫn trong ánh mắt ấy khiến cô cũng phải run sợ.
Nếu anh được hạnh phúc thì làm sao có thể trở nên tàn nhẫn và khát máu như thế? Tựa con sói đầu đàn trên sa mạc bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến xé xác con mồi.
"Lại thất thần cái gì đấy?"
Lạc Cẩn Du búng tay một cái, tiểu Đào hoàn hồn đẩy tay anh ra có hơi ngập ngừng hỏi:
"Cẩn Du bác gái mất khi nào vậy ạ? Em thấy trên di ảnh bác ấy còn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-mat-tinh/3077625/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.