Phòng giam âm u ẩm ướt, ánh sáng duy nhất chiếu vào là từ ô cửa sổ nhỏ bé ở trên cao, không gian vừa tăm tối lại đè nén bí bách đến phát điên.
Lạc Vĩnh Sơn mặc trên người một bộ quần áo rộng thùng thình sọc trắng đen dành cho tù nhân ngồi co ro trong một góc.
Sắc mặt ông ta tái nhợt lâu lâu còn che miệng ho khan, đôi mắt vẩn đục nhuộm lên sự già nua của năm tháng để lại, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía tia nắng len lỏi kia mà không khỏi thất thần.
(Vĩnh Sơn, cầm súng cho chắc, lúc nhắm bắn không cần sợ hãi điều gì cả. Có anh đây chống lưng cho em!)
(Nhưng anh ơi, không phải ai cũng đáng chết dưới súng của mình cả.)
(Ha, em đúng là chưa hiểu đời mà! Anh nói cho em biết, tuy không phải ai cũng đáng chết nhưng nếu chúng không chết thì người chết sẽ là em.)
Lạc Vĩnh Sơn năm ấy chỉ mới 15 cái hiểu cái không gật đầu với Lạc Vĩnh Kỳ. Nhưng một điều mà ông ta sáng rõ trong lòng là người anh này của ông ta vô cùng máu lạnh bạc tình.
Lạc Vĩnh Kỳ 20 tuổi khí thế hừng hực như lửa, lại phá lệ kiên nhẫn xoa đầu ông ta, nói tiếp:
(Em không hiểu cũng chẳng sao, vì nếu có người giết em thì anh sẽ lấy mạng kẻ đó tế vong linh của em.)
May thay, Lạc Vĩnh Kỳ máu lạnh nhưng đối với ruột rà là Lạc Vĩnh Sơn thì ông ta vẫn xem như có chút tình người.
Với kẻ máu lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-liet-mat-tinh/3077588/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.