Chương trước
Chương sau
Xuân đi hè đến đông sang, khoảng ngày bình yên nhất cũng là đoạn thời gian trôi nhanh nhất.

Cuộc sống êm ấm vợ chồng khăn khít yêu thương, nếu có gì thiếu xót thì chính là tiểu Đào mãi vẫn không có tin vui.

Tiểu Đào mấy tháng đầu mới cưới còn có thể tự an ủi rằng chắc mình không được nhạy con, nên cô kiên nhẫn chờ đợi một sinh mệnh sẽ trú ngụ trong cơ thể mình.

Nhưng thật lâu thật lâu, đến khi cô cảm nhận được sự bất an thì sinh mệnh ấy vẫn không đến với cô.

Lúc mới cưới là Lạc Cẩn Du khăng khăng đòi làm cô to bụng nhưng sau khi đăng ký kết hôn anh lại chưa từng thúc ép cô về phương diện này.

Anh còn hay đùa rằng, con cái là duyên nợ nếu đến muộn vài năm thì anh vẫn còn thảnh thơi chán để ân ái với cô cùng nhau ngao du bốn phương.

Nhưng tiểu Đào biết vì không muốn cô buồn bã nên anh chỉ nói thế để an ủi cô thôi!

Quả thật Lạc Cẩn Du là muốn an ủi để cô không bị áp lực quá, vì anh đã sớm biết được thể chất cô khó thụ thai hơn người khác, chính là lần điều dưỡng ở bệnh viện một năm trước bác sĩ đã âm thầm nói với anh về chuyện này.

Anh tự chủ trương mà giấu cô còn căn dặn quản gia Tô mời chuyên gia về vấn đề này về bí mật bồi bổ cho cô thông qua các bữa ăn hàng ngày.

Nên tiểu Đào không biết được trong vô số lần bị anh ép ăn mấy thứ kì quặc suốt một năm qua, thật chất là bản thân cô vẫn luôn được điều dưỡng bồi bổ.

Lạc Cẩn Du sợ cô buồn, sợ cô áp lực, sợ cô tự trách, nên cứ cười giả lả mà ôm hôn cô dịu giọng dỗ dành để bỏ qua vấn đề con cái này.

Anh cứ tưởng thế là ổn rồi, chờ một hai năm nữa thân thể cô tốt hơn sẽ nhanh mang thai, nhưng vào một buổi sáng nọ mọi chuyện đã không còn đơn giản thế nữa.

Lạc Cẩn Du đang giấc say nồng nghe được tiếng khóc nức nở của tiểu Đào truyền từ phòng tắm ra mà không khỏi hoảng hồn, quần đùi còn chưa kịp mặc anh đã lao như bay vào phòng tắm.

"Đào Đào, em sao thế?"

Tiểu Đào ngồi xổm dưới nền đất, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, nước mắt như mưa thi nhau rơi xuống.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt buồn bã chán chường nghẹn ngào gọi anh:

"Cẩn Du..."

Tim Lạc Cẩn Du co thắt, anh đi đến bế cô lên đi ra ngoài rồi nhẹ đặt cô xuống giường, anh dùng hai tay lau nước mắt cho cô.

"Nói anh nghe, sao lại khóc?"

Tiểu Đào mím môi nấc nghẹn một cái, chậm rãi xoè tay ra nghẹn ngào nói:

"Con của chúng ta, sao lâu thế vẫn chưa đến vậy anh?"

Động tác tay Lạc Cẩn Du ngừng bặt, anh cúi mắt nhìn que thử thai trong tay cô, lòng bàn tay vì nắm chặt mà đã in bốn dấu móng tay sâu hoắm đến rướm máu.

Trái tim anh quặn thắt đau đớn, Lạc Cẩn Du lấy đi que thử thai bỏ qua một bên rồi nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô.



"Đào Đào con cái thì không thể cưỡng cầu, từ từ rồi con cũng sẽ đến với mình mà em. Đừng dày vò bản thân mình như thế nữa!"

Tiểu Đào hơi cố chấp mà lắc đầu, nức nở nói tay nắm chặt lấy tay anh không buông.

"Không đâu, chắc chắn là bản thân em có vấn đề! Cẩn Du, em phải làm sao đây?"

Nhìn hai mắt đẫm lệ mờ mịt của cô mà đáy lòng anh không khỏi tràn ra vô vàn sự chua xót khôn nguôi, nhưng anh lại càng không thể cho cô biết tình trạng sức khỏe hiện tại của cô!

Lạc Cẩn Du cắn răng mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng thật chặt.

"Không sao không sao, sắp tới mình về thành Bắc. Anh đưa em đến chùa cầu duyên nhé chịu không? Biết đâu con sẽ đến với mình!"

Tiểu Đào nấc nghẹn, giọng nói khàn đặc âm mũi lí nhí hỏi anh:

"Con sẽ đến với mình thật sao anh?"

Lạc Cẩn Du cười cười, xoa hai má đã lạnh toát vì nước mắt của cô đáp:

"Thành tâm sẽ được đền đáp."

Tiểu Đào như tìm được một điểm tựa tinh thần cô vội gật đầu lia lịa, nhưng nước mắt vẫn không ngừng lại được.

Lạc Cẩn Du vẫn kiên nhẫn dỗ dành cô, cứ một giọt nước mắt cô rơi xuống anh sẽ ngay lập tức lau đi sạch sẽ.

Hai tuần sau là lễ Thôi Nôi tròn một tuổi của Triệu Huân Hiên, Lạc Cẩn Du sớm đã nhận được thiệp mời của Triệu gia.

Ngày đó xuất phát anh một đường che chắn cho tiểu Đào không rời nửa bước, tinh thần cô uể oải vô cùng sắc mặt cũng nhợt nhạt thất sắc, nhìn cô áp lực đến mức thân thể hao mòn thế kia càng khiến Lạc Cẩn Du lo lắng không thôi.

Sân bay đáp xuống thành Bắc, sau gần hai năm rời đi tiểu Đào lần nữa trở về nơi đây lại không có cách nào chịu được khí lạnh của thành Bắc.

"Hắt xì!"

Lạc Cẩn Du từ sau đi đến lấy ra khăn choàng cẩn thận choàng cho cô, còn không biết anh lấy đâu ra một cái bịt tai màu hồng đeo lên cho cô.

Tiểu Đào chỉ ló ra được đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh không rời mắt, Lạc Cẩn Du xì cười hôn lên khoé mắt cô một cái.

"Đưa em đi chùa trước rồi đến bữa tiệc sau!"

Hai mắt tiểu Đào loé sáng gật đầu một cái.

"Vâng."

Hiển nhiên đây mới là điều cô mong ngóng nhất khi trở về thành Bắc lần này. Lạc Cẩn Du có hơi bất lực cười khổ, anh đưa tay xoa tóc cô.

"Đào Đào, anh thật sự không nôn nóng có con như thế! Chỉ cần do em sinh thì 5 năm hay 10 năm nữa anh vẫn chờ được, em hiểu không?"



Ánh mắt cô thoáng chốc ưu sầu, tiểu Đào chỉ cụp mắt mà không trả lời anh. Lạc Cẩn Du thở dài ôm lấy cô ngồi vào xe.

Ngôi chùa họ đến lần này cũng chính là ngôi chùa năm xưa tiểu Đào dẫn Lạc Cẩn Du đến cầu duyên.

Xe dừng dưới núi, Lạc Cẩn Du đã kiên quyết ôm tiểu Đào đi lên dẫy bậc thang cao vời vợi. Tiểu Đào hơi không đồng ý từ trong ngực anh nhỏ giọng nói:

"Như thế sẽ không thành tâm."

Lạc Cẩn Du lườm cô một cái không có ý buông tay mà càng ôm chặt cô hơn.

"Vợ chồng đồng lòng tát biển Đông cũng cạn, như thế còn không đủ thành tâm sao?"

Tiểu Đào nghe cũng có lý nên không phản bác nữa, có hơi mệt mỏi cô tựa đầu lên vai anh để anh ôm lên đến nơi.

Vái lạy, khấn vái, thắp hương, Lạc Cẩn Du một đường luôn nghiêm túc theo bên cạnh tiểu Đào.

Một Lạc Cẩn Du không tin thần phật vậy mà cũng có ngày nghiêm túc quỳ trước Phật tổ, anh nhìn tiểu Đào nhắm mắt khấn vái bên cạnh rồi đưa mắt nhìn lên tượng Phật trên cao, âm thầm cầu nguyện.

"Phật tổ, nếu báo ứng này là do sát nghiệp con gây ra thì con nguyện dùng tuổi thọ của mình để gánh tội, chỉ mong người thương xót vợ con cô ấy đã đủ khổ rồi!"

Anh nhắm mắt dập đầu trước Phật tổ, nếu áp lực của tiểu Đào là 10 thì sự tự trách của anh chính là 100, là anh làm chồng chưa đủ tốt nên mới khiến cô khổ sở thế này.

Hai người từ chùa xuống núi thì mặt trời cũng đã ngã về Tây, tiệc Thôi Nôi được tổ chức lúc 6 giờ 30 tối lúc hai người đến nơi thì bữa tiệc đã bắt đầu.

Tiểu Đào vốn đã ưu sầu nên khi nhìn Triệu Huân Hiên trắng trẻo khả ái trong vòng tay Mục Hy lại càng khiến cõi lòng cô chua xót hơn.

Sự buồn bã, tự trách và mệt mỏi bất chợt ùa đến không ngừng khiến đầu óc cô choáng váng đứng không vững.

"Tiểu Đào! Em sao vậy?"

Mục Hy là người đầu tiên phát hiện ra cô bất thường nhưng cũng đã muộn, trước mắt tiểu Đào tối sầm trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lạc Cẩn Du hoảng hốt đến nóng nảy anh lao như bay đến ôm lấy cô, mọi người xung quanh hiếu kỳ vây xem liền bị anh hung tợn quát:

"Mẹ kiếp! Tránh đường cho ông!"

Vệ sĩ đi theo nhanh chóng mở đường cho anh đi, Lạc Cẩn Du cơ hồ là co chân mà chạy ôm tiểu Đào lao đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

Nhưng chắc có lẽ Phật tổ đã nghe được lời khấn vái của Lạc Cẩn Du, tiểu Đào nhập viện chẩn đoán mang thai 6 tuần.

Lạc Cẩn Du ở bên giường bệnh nắm lấy tay tiểu Đào đang ngủ say, trong phòng không có ai thế là anh vừa cười vừa khóc hôn lên tay cô.

"Đào Đào, con đến với chúng ta rồi!"

"Sau này em sẽ không buồn bã nữa, sẽ có con làm bạn với em!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.