Chương trước
Chương sau
“Đại ca, thỉnh đi thong thả.”
Hồng Liên đứng ở ngoài cửa chính, cung kính cúi người chín mươi độ đúng như lễ nghi, cung tiễn Phượng Lãnh Điệp đã cơm no rượu say, trong tay còn mang cả đống lớn các món ngon mỹ vị lên kiệu đivề.
Hồng Liên nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, rồi lại nhớ đến một người nào đó còn chưa được ăn gì nên vội vàng xoay người, thế nhưng lại nhào vào – giữa một cái lồng ngực to lớn.
“A!”
“Ngươi thế mà dám bỏ mặc ta lại một mình để đi hầu hạ cái tên nam nhân ác liệt kia, không phải là ngươi ăn tim báo mật gấu rồi chứ?”
Tuy rằng khẩu khí của hắn chậm rãi, nhưng chính cái biểu cảm nghiêm khắc trên mặt lại tiết lộ hết thảy.
hắn đang tức giận.
Nàng cố ý xem nhẹ lửa giận của hắn, “Sao ngươi lại xuống giường? Đại ca nói ngươi không thể xuống giường.”
“Ta nói có thể là có thể.” hắn khinh thường hừ lạnh.
Mới chỉ gặp mặt được vài lần, chẳng lẽ Hồng Liên cũng đã thân thiết đến độ đó với nam nhân kia sao?
“Phải không?” nàng xem xét sắc mặt có chút tai tái của hắn, trong lòng nàng cũng hiểu được là hắnđang cố gắng cứng rắn chống đỡ thế thôi, thế nên cũng không thèm so đo với hắn làm gì, “Ta đã nấu món ăn mà ngươi thích, giờ chúng ta đi ăn được chưa?”
hắn không trả lời, biểu hiện giống y như là một đại thiếu gia cao quý để nàng tùy ý đỡ vào trong nhà.
Hồng Liên để hắn ngồi trước bàn, rồi mới bận rộn mang sang bày lên bàn một bữa tối khác được chính tay mình nấu để riêng.
Nguyệt Hiên Hoa lạnh nhạt chậm rãi nhìn một bàn bày đầy những món ngon, quả nhiên đều là những món hắn thích ăn.
Nhưng mà hắn lại tuyệt nhiên chẳng muốn ăn chút nào, bởi vì hắn tức khí đến no luôn rồi.
“Nào, ăn một chút cá đi, đại ca nói ăn nhiều cá có thể làm cho miệng vết thương mau lành hơn chút.” Hồng Liên lại ân cần thay hắn gắp một khối thịt bò.
“Ngươi hôm nay thật khác thường.”
Ý nói rằng bình thường thì thái độ đối xử của nàng với hắn rất chi là không cam tâm tình nguyện, hiệntại lại chăm chăm lấy lòng như vậy, nhất định là có quỷ trong lòng nên chột dạ.
“Ta hại ngươi bị thương nên cảm thấy rất băn khoăn.” Hồng Liên ngượng ngùng nói.
“Phải không?”
“Đúng vậy! Cho nên ta hy vọng có thể bù đắp lại một chút thương tổn đã gây ra cho ngươi.”
“Cái tên nam nhân kia tối nay cũng ăn giống như ta hay sao?”
Hồng Liên sửng sốt một chút.
Sao hắn lại đột nhiên hỏi một câu như thế nhỉ? Bất quá nàng vẫn gật gật đầu xác nhận.
Lập tức, cả người Hồng Liên bị hắn gắt gao bắt lấy, dùng sức kéo mạnh về hướng hắn, đôi mắt nàng đón nhận ánh mắt xinh đẹp mà bình thường luôn lạnh như băng nhưng giờ phút này lại sáng rực như thiêu như đốt.
Mang lửa giận hừng hực.
“Vì sao ngươi lại nổi giận?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Tại sao nàng lại có thể cười đến vui vẻ như vậy với một nam nhân khác! Vậy mà lúc ở cùng một chỗ với hắn thì nàng lại keo kiệt ngay cả đến cái mỉm cười cũng lười nhếch môi, điều này làm sâu trong nội tâm của hắn dấy lên một nỗi bất mãn cháy bỏng, rồi – bộc phát quá mạnh đến mức không thể vãn hồi.
“Ta không biết nha! Ngươi nắm ta đau quá......” Nàng nhăn mặt nhíu mày. Nàng không có nói sai, hắnthật sự nắm nàng rất đau.
“Ngươi đừng quên ngươi là của ta, chỉ có thể nghe lời ta, lời nói của những kẻ khác đều là chó má. Ngươi vậy mà dám bỏ ta lại một mình, đi theo nam nhân này cười cười nói nói, còn nấu này nấu nọ cho hắn ăn, ngươi nói xem, có phải là ngươi hơi quá đáng không?”
hắn phẫn nộ lạnh lẽo lên án làm nàng cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn có điểm không phục.
“hắn là đại ca của ngươi, không phải là nam nhân xa lạ nào, hơn nữa hắn còn từ ngàn dặm xa xôi đến giúp ngươi trị thương, ta có chiêu đãi hắn bao nhiêu cũng không đủ.”
“Ngươi cho ngươi là thê tử của ta sao? Ngươi xứng à? Còn kêu đại ca nữa chứ? Ngươi vô cùng thân thiết với hắn đến vậy sao? Kỳ thật ngươi chẳng qua cũng chỉ là này nọ của ta mà thôi, ai mà chẳng biết chuyện ngươi chính là nữ nhân làm ấm giường cho Nguyệt Hiên Hoa ta, mà lại là một bạn cùng giường rất kém cỏi nữa chứ.”
Sắc mặt của nàng hết trắng lại xanh, không thể tin được những gì mà lỗ tai mình vừa nghe được.
Bạn cùng giường? Kém cỏi?
“Ta nói rồi, bất luận là Lôi hay là chính cái con bướm thối kia, ngươi cũng đừng có mơ tưởng có thể rời khỏi bên người ta, bằng không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ, chắc ngươi cũng không hy vọng rằng chỉ vì ngươi dâm đãng mà có người nào đó toi mạng chứ!”
“Ngươi càng nói càng quá đáng, ta nào có dâm đãng!”
“không có sao?”
“Ta không có.” Nàng tuyệt đối phủ nhận.
“Phải không? Vậy cái nữ nhân mỗi tối nằm dưới thân ta kêu rên dâm đãng như vậy là ai?”
“Là do ta bị bắt buộc.”
“Bị bắt buộc?” Thanh âm của hắn càng trở nên trầm thấp nguy hiểm, “Bị ai bức? Ta sao?”
Hồng Liên không ngờ rằng càng nói càng tuột dốc như vậy, nếu nói thêm gì nữa thì hai người nhất định sẽ trở thành cãi nhau. Bây giờ hắn giống như là một tiểu hài tử đang lên cơn náo loạn vậy, chờ hắn bình tĩnh một chút rồi nói sau đi.
“không cho phép đi.”
Nàng bị hắn thô lỗ ôm trở lại trong lòng, hơn nữa là càng ôm càng chặt, chặt đến nỗi nàng sắp sửa không thể hô hấp được.
“Đừng như vậy.” Nàng giãy dụa.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta, là ai bức ngươi?” Khẩu khí Nguyệt Hiên Hoa càng trở nên hung tợn.
“Ngươi buông.”
“không, dù thế nào thì hôm nay ngươi cũng phải nói rõ ràng cho ta nghe.”
Nàng không muốn tiếp tục mở miệng, để tránh việc càng nói càng sai.
Nàng cự tuyệt trả lời lại càng chọc giận thêm một kẻ đã bị lòng đố kỵ chiếm cứ toàn bộ đầu óc như hắn, trong cơ thể hắn chưa từng có một ngọn lửa mãnh liệt như vậy bao giờ, mà nay khi nó đến thì như càng thổi bùng lên lòng đố kỵ vốn thường làm người ta điên cuồng, chiếm giữ hết sự tự chủ mà hắn vẫn hay kiêu ngạo là không ai bằng.
“Ngươi nghĩ rằng mấy ngày nay ta đối xử hòa nhã với ngươi thì ngươi liền cho rằng có thể khống chế được ta sao? Là có thể không nghe lời ta nói sao? Vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi.”
Hồng Liên vốn dĩ đã muốn thay đổi cách đối xử với hắn, bởi nàng nghĩ rằng chẳng qua là hắn sợ bị người khác phát hiện nội tâm yếu ớt của mình, cho nên mới dùng bề ngoài lãnh đạm để che mắt người, nhưng mà nàng sai lầm rồi.
hắn căn bản chính là một kẻ bá đạo không biết phân biệt rõ phải trái!
“Lúc trước nếu không phải là ta cứu ngươi, thì hiện tại ngươi đã là một kẻ tàn hoa bại liễu bị rất nhiều nam nhân chơi đùa rồi, còn nếu chịu không nổi thì cũng đã thắt cổ tự sát từ lâu, làm sao còn có thể ngồi đây mà giận dỗi ta như vậy.”
hắn vẫn là một ác ma vô cùng tàn nhẫn!
Cuối cùng nàng cũng chịu không nổi, “Mặc kệ là do nam nhân nào ra tay cứu ta, thì ta cũng sẽ lấy thân để báo đáp, ngươi chỉ là vừa vặn có mặt ở nơi đó mà thôi, chả phải giỏi giang gì.”
“Ngươi!”
“Hơn nữa, nếu lúc đó ta để cho hai nam nhân kia đùa bỡn, thì chỉ cần qua một đêm là có thể giải thoát được rồi, mà với ngươi, mỗi tối đều có cảm giác như bị quỷ áp bức.”
Rống giận của nàng làm cho hắn an tĩnh lại, nàng nhân cơ hội này vùng thoát khỏi vòng tay của hắn, “Ngươi đã nói ta chỉ là bạn làm ấm giường của ngươi, ý là ta chẳng có ý nghĩa phân lượng gì. Ta nghe hiểu được. Ta sẽ sắm vai thật tốt nhân vật của ta, trừ chuyện đó ra, ngươi đừng mơ tưởng yêu cầu ta làm thêm bất cứ cái gì.” Nàng nói xong liền xoay người, nghĩ rằng rời đi là tốt nhất.
“Ngươi đứng lại đó cho ta.”
“Ta thật sự đã xem ngươi là ân nhân cứu mạng, thật tình rất cảm kích ngươi, xin ngươi đừng lăng nhục phần tôn trọng này mà ta dành cho ngươi.”
“Ngươi đem mọi chuyện nói rõ ràng ra cho ta.”
Nhưng mệnh lệnh của hắn cũng không được đáp lại, mà lại càng như thúc giục nàng chạy trốn nhanh hơn, nhanh chóng biến mất ở trước mắt hắn.
Nguyệt Hiên Hoa lẳng lặng ngồi lại tại chỗ, nhớ tới vừa rồi cặp mắt của nàng đã rưng rưng ngấn lệ, khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt tràn ngập nét bi thương, nàng giống như là một đóa hoa nhỏ đáng thương bị sự vô tình càn quét tàn phá, mà hắn chính là cái bão táp tàn nhẫn kia.
Bởi tâm trạng của hắn nhàm chán và ghen tị, là có thể cuồng vọng thương tổn nàng như vậy?
Kìa kìa...... Nguyệt Hiên Hoa, ngươi trở nên có từ tâm như vậy từ hồi nào?
không! không ai có thể làm cho hắn mềm lòng, ngay cả nàng cũng không thể, bởi từ rất lâu trước đây hắn đã thề sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội phát hiện nhược điểm của hắn, rồi từ đó mà lại thương tổn hắn.
hắn đã chịu đủ các thống khổ bởi sự nhẫn tâm của con người, bây giờ hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình lại chấp nhận thêm một lần nữa.
Nếu có kẻ muốn thương tổn hắn, như vậy đối phương tuyệt đối sẽ biết được cái cảm giác sống khôngbằng chết là như thế nào.Đêm dài yên tĩnh, dưới ánh trăng sâu lắng, một bóng hình nhỏ xinh âm thầm bất lực ngồi xổm ở hành lang bên ngoài vườn hoa nhỏ, đối mặt với Tiểu Bạch hoa đang nở rộ mà khóc nức nở.
“không phải ngươi đang khóc đó chứ?”
Hồng Liên ngẩng đầu, phát hiện một nữ tử thân mình thập phần nhỏ xinh đang nhăn mặt nhíu mày nhìn nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy nét lo lắng.
“Ngươi là......” Hồng Liên nghi hoặc hỏi.
“Ta là Ngải Mộ Quân, ta......”
“Nàng là vị hôn thê của ta, tháng sau chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.”
Thanh âm lạnh như băng của Nguyệt Hiên Hoa vang lên ở phía sau hai người. Hồng Liên không khỏi mở to hai mắt, nhìn nam nhân mặt không mang một biểu cảm gì trước mắt mà không thể tin được.
“Vị hôn thê?”
“Đúng vậy, sau này nàng chính là nữ chủ nhân của ngươi, ngươi nên hầu hạ nàng giống như là hầu hạ ta vậy, biết không?” hắn nhìn chăm chú vào sắc mặt tái nhợt của Hồng Liên, trong lòng cũng muốn mở miệng hỏi nàng vì sao mà ngồi đây khóc?
Chẳng qua khi nhìn thấy nàng vốn dĩ đang nước mắt lưng tròng, trong mắt giờ lại lóe lên ánh tổn thương cùng phẫn nộ, hắn chờ đợi nàng đầu hàng, chờ đợi nàng hối hận, chờ đợi nàng hiểu được rằng nàng sẽ sắp mất hắn.
hắn lẳng lặng chờ đợi.
“Dạ.”
Hồng Liên cung kính lễ độ trả lời làm hắn sửng sốt một chút, rồi mới cảm giác được một sự phẫn nộ mà từ trước tới nay chưa từng có, hắn nheo lại con mắt đen sâu thẳm, bắt lấy bả vai của nàng lôi về hướng mình, “Ngươi -”
“Thiếu gia, sau này ta sẽ nhất nhất nghe lời ngài, bây giờ xin ngài buông tay, ta còn có rất nhiều việc cần làm.” Hồng Liên lạnh lùng cắt ngang lời hắn.
“Chờ một chút, giúp vị hôn thê của ta chuẩn bị nước tắm rửa cho tốt, nhớ rõ là phải dùng mùi hoa tốt nhất, bởi vì ta thích nữ nhân của ta người thơm ngào ngạt.”
một câu cuối cùng của hắn rốt cuộc cũng làm cho Hồng Liên muốn giết hắn chết ngay lập tức, nếu hắnmuốn nhục nhã nàng, muốn đả kích nàng như vậy, nàng sẽ không để hắn thực hiện được mong muốn.
“Được, ta sẽ sắp xếp mọi việc thật hoàn mỹ.” Hồng Liên nhẹ nhàng thoát khỏi bàn tay to của hắn đangbắt lấy bả vai mình, mặt không chút thay đổi mà xoay người rời đi, để lại phía sau Nguyệt Hiên Hoa sắc mặt xanh mét và Mộ Quân mang vẻ mặt hoang mang.
“Oa! Sao lại thế này?” Mộ Quân dáng vẻ vô cùng hưng phấn hỏi tới, cực kỳ giống mấy bà tám đangmuốn biết chuyện tán nhảm đang lưu truyền bá tánh.
Đương nhiên thái độ này là do đang ở trước mặt người quen biết thì nàng mới có thể bộc lộ một bộ mặt rất không khí chất như vậy, chứ nếu mà đang ở trước mặt người ngoài thì không ai là không bị khí chất cao nhã hiền thục của nàng mê hoặc.
“Chuyện không liên quan đến ngươi.”
Nguyệt Hiên Hoa tự đi trước, Mộ Quân lẽo đẽo theo sát không tha phía sau.
“Ta nghe nói nửa năm trước ngươi cứu một cô gái, rồi liền kéo nàng đến sống ở cái nơi núi cao chó ăn đá gà ăn sỏi này, sống cuộc sống một túp lều tranh hai trái tim vàng*. Dáng vẻ cô gái vừa mới rồi xinh đẹp như vậy, ta khẳng định là nàng đã làm cho Nguyệt đại công tử của chúng ta động phàm tâm rồi nha.”
* Nguyên văn: ‘điểu không sinh đản núi cao lý, quá trứ chích tiện uyên ương không tiện tiên ngày’ nghĩa là “vùng núi cao chim không đẻ trứng, sống những ngày chỉ muốn làm đôi uyên ương không muốn thành tiên”.
“không liên quan đến chuyện của ngươi.”
hắn di chuyển qua đường vòng khác, nàng cũng tò tò đi theo.
“Hơn nữa, ngươi có biết không? Vẻ mặt của ngươi khi vừa nhìn thấy nàng giống y như là lão hổ già nhìn thỏ trắng tươi non vậy, căn bản là đã muốn xông lên hỏi người ta hết cái nọ đến cái kia, ta nghĩ......” Nàng cười xấu xa, “hẳn là đã muốn như thế nọ như thế kia nữa kìa!”
“không liên quan đến chuyện của ngươi.” Lần này Nguyệt Hiên Hoa gầm nhẹ mang đầy ý tứ hàm xúc ngượng quá hóa giận.
“rõ ràng ngươi cũng rất thích nàng, vì sao còn muốn cố ý bắt nạt nàng như vậy?” Mộ Quân thông minh lanh lợi, sao lại không nhìn ra đây là một đôi nam nữ đang ở trong giai đoạn thử nghiệm độ mẫn cảm của người mình yêu.
“Lần này đổi câu khác đi!” Trước tiên nàng phải ngăn cản hắn lại rống ra cái câu “không liên quan đến chuyện của ngươi” này đã nha, nhàm chán.
hắn tạm dừng một chút, mới nhỏ giọng nói: “Ta không có thích nàng.”
“nói bậy, trên mặt của ngươi đã viết cái chữ to đùng ‘ta rất thích nàng’ rồi, ở đó mà cãi.”
“Nàng chính là nô lệ của ta.”
“Chuyện nam nhân thích làm nhất là đem nữ nhân làm nô lệ, nhất là nữ nhân mà mình yêu thích nhất mới kỳ quái chứ, cho dù là trước mặt hay sau lưng người khác, đều là để có thể thỏa mãn lòng tự trọng nam nhân.”
“Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi đã cứu ta một mạng là có thể cưỡi đầu cưỡi cổ ta muốn làm gì thì làm à nha.” Nguyệt Hiên Hoa nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo nàng.
“Ai muốn làm gì thì làm với ngươi hồi nào! Ta đâu có giống ngươi, bắt buộc con người ta lấy thân báo đáp đâu. Ta đây thật là nhân từ đó nha, chỉ yêu cầu những chuyện trong tầm năng lực của ngươi làm được, chỉ thế mà thôi.” Kể ra, số người mà nàng đã cứu thật đúng là nhiều đến nỗi nàng có muốn cũng không đếm được, cũng không thua kém hắn chút nào, chẳng qua cái đầu bạc trắng này thật sự làm cho người ta khó quên.
Mộ Quân thật sự cũng không thích tình trạng như vầy, đang yên lành sung sướng sống trong khách sạn gia truyền do phụ thân để lại, thế mà hiện tại phải sống nhờ ở trong nhà người ta, còn phải chịu đựng cái tên nam nhân kỳ dị này nữa.
Xem ra cái tên này cũng chỉ có nữ tử Hồng Liên kia là có thể chịu đựng được hắn mà thôi!
Nhưng mà, Mộ Quân sống từ nhỏ đến lớn trong một khách sạn luôn luôn có người đến kẻ đi, việc nhận thức một người coi như là sâu sắc hạng nhất, tuy rằng cô gái mảnh mai vừa mới đây kia bày ra dáng vẻ tuyệt đối nghe theo lời Nguyệt, nhưng mà ai nghe lời ai cũng còn chưa biết được đâu à!
“Muốn ta phối hợp với ngươi để diễn vở tuồng này, cũng có thể.” Mộ Quân chậm rãi vươn ra bàn tay nhỏ bé trắng nõn.
Nguyệt Hiên Hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn cánh tay mảnh khảnh kia, không nói gì.
Mộ Quân mỉm cười, vẻ mặt xinh đẹp tràn ngập biểu hiện ngửi thấy hơi tiền, chết cũng phải đòi cho bằng được.
“Mệt ngươi quá, là nữ nhi con nhà mà lại yêu tiền như vậy!” hắn cười nhạt nói.
Mộ Quân lơ đễnh, nhìn hắn đưa ra một đĩnh vàng nho nhỏ, mặt hơi xụ xuống một chút, nhưng mà sắc mặt Nguyệt Hiên Hoa so với nàng còn càng cau có hơn, sau hắn lại đổi một cái đĩnh vàng lớn hơn nữa, có thế mới nhìn thấy mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào vô cùng.
thật tốt quá! đi chạy nạn còn có thể kiếm được cục tiền lớn, đôi khi mình thật bội phục chính mình nha. Mộ Quân trong lòng tự tán thưởng.
“Thích đùa đến cỡ mấy phần mười?”
“Mấy phần?” Nguyệt Hiên Hoa khó hiểu hỏi dò.
“Đúng vậy! Chẳng qua, ta khuyên ngươi không nên dùng cái loại phương pháp ngây thơ thế này để khảo nghiệm tầm quan trọng của mình với đối phương, bởi vì kiểu này căn bản là đùa với lửa có ngày sẽtự thiêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa bất chấp tất cả. Đây là kinh nghiệm của lão nhân gia truyền đạt, đừng coi thường a!” Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Nguyệt Hiên Hoa, buông một lời vô cùng thấm thía.
“Là ngươi lăn xả vào hắn, hay là hắn lăn vào ngươi?” hắn tức giận hỏi.
Mộ Quân thần bí cười hề hề, “Cái này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên là hắn lăn xả vào ta rồi, nhưng lại dùng kỹ xảo thật là hư hỏng nha.”
Dùng một chiêu ghen tuông kia không hề vô dụng chút nào, nàng không hề để cho mình bị xoay mòng mòng, vậy mà chả biết vô tình hay cố ý mà cái tên nam nhân ngu ngốc kia không biết đi nơi nào lại nghe được cái chiêu hư hỏng đến độ này, làm nàng tức muốn chết.
Nguyệt Hiên Hoa trầm tư cân nhắc xem có muốn tiếp tục cái phương pháp mà tên kia dạy hắn hay không...... Có phải thật sự là thực hữu dụng hay không?
Ngay sau đó, ánh mắt hắn trông thấy một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh vô cùng quen thuộc đang chậm rãi đi về hướng bọn họ.
“Thiếu gia, phòng của vị hôn thê ngài đã chuẩn bị tốt rồi.” Hồng Liên lẳng lặng nói.
“Ngươi kêu là Hồng Liên đúng không? Ngươi đem hành lý của ta đến để ở phòng của môn chủ đi.” Mộ Quân mỉm cười nói với Hồng Liên.
Nếu trong lòng Hồng Liên có chút gì khiếp sợ thì cũng được che dấu rất nhanh, không hiển hiện trênmặt.
thì ra quan hệ của bọn họ đã tới mức này......
Hồng Liên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nguyệt Hiên Hoa một cái, chỉ thấy hắn nãy giờ vẫn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Sao thế? Bộ hắn không tin là nàng có thể bình tĩnh khi thấy hắn có một nữ nhân khác hay sao? Cho dù có đau lòng đến chết đi sống lại, nàng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
“Đúng vậy.” Hồng Liên gật nhẹ đầu, tựa như nàng thật sự là một nha đầu chuyên hầu hạ bên cạnh chủ nhân, rồi liền đi trước dẫn Mộ Quân đi vào bên trong.
Ngoại trừ vẻ mặt tươi cười nghênh ngang đầy khoa trương của Mộ Quân đến nỗi làm người ta rất muốn cú đầu nàng, Nguyệt Hiên Hoa không đoạt được cái phản ứng mà hắn muốn thấy từ người nào đó.
Thực sự khó khăn a, chẳng lẽ Hồng Liên thật sự tuyệt đối không hề để ý?
không biết vì cái gì, một ý niệm như vậy vừa hiện lên trong đầu là hắn liền lập tức có một cỗ xúc động muốn giết người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.